Nếu Tôi Gửi Tặng [...] – Chương 44

"Em mua bốn vị, có tiramisu kem cheese, trà xanh hòa nhài, hạt dẻ cacao và oreo nhân khoai môn, chị muốn ăn loại nào trước?"
Ninh Hi lấy bánh ngọt ra, lại đồng hồ rồi liếc Lương Tân Hòa một cái.
Lương Tân Hòa hiểu ý : "Em biết em biết mà, có hơi muộn rồi bỗng dưng lại muốn ăn."
Ninh Hi gật gật đầu: "Để tôi đi pha trà."
"Cảm ơn, phiền chị quá."
"Còn muốn uống gì khác không?"
"Hả? Vậy em muốn uống rượu thanh mai lần trước."
Đương lúc Ninh Hi đi pha trà, Lương Tân Hòa quan sát không gian chỉ có một mình ấy ở lúc nãy.
Trên sofa đặt một quyển sách, trên bìa viết 《 Hồ nước độc 》.
Chà, chưa thấy bao giờ.
Lương Tân Hòa mỉm thoáng qua phòng bếp, lại kệ sách của ấy, bộ sưu tập sách thật sự rất phong phú.
"Chỗ chị cũng có nhiều sách của Vị Hiểu ghê......"
Ninh Hi bưng đồ ra, bên tai nghe câu này, trong mắt thấy đôi môi đang của Lương Tân Hòa.
Cô hơi khựng lại, sau đó : "Có đôi khi nhà xuất bản sẽ gửi một số sách của tác giả cho tôi."
"Wow, biên tập tốt thật đấy." Lương Tân Hòa không hề hoài nghi.
Ninh Hi rồi nhấp môi, thầm than một tiếng, càng kéo dài càng không tìm thấy cơ hội để .
"Mấy vị này em ăn hết rồi, chị chọn vị mà mình thích ăn đi.

À, chị không ăn khoai môn, để lại cho em."
"......!Để tôi thử vị hạt dẻ."
Ninh Hi cầm lấy nĩa ăn một miệng, mùi hạt dẻ nồng đậm tan ra trên đầu lưỡi, đến hậu vị lại hóa thành vị ngọt dịu
"Thử xem hoa nhài đi?"
Hai người ngồi mặt đối mặt, Lương Tân Hòa ngồi trên ghế sofa đơn, mong chờ , cầm lấy dao nhựa cắt cho một miếng.

Ninh Hi hạ tầm mắt, nhẹ nhàng tránh ánh mắt ấy, uống một ngụm trà: "Sao em lại không ăn?"
"Ồ, em uống cái này......" Lương Tân Hòa mới vừa uống xong một ly rượu thanh mai, hai má hơi hồng, khẽ thở một hơi dài.
Cũng không biết có phải là do uống rượu không, hay là vì ở chỗ Ninh Hi mà Lương Tân Hòa tim mình đập rất nhanh.
Cô liếc Ninh Hi, chờ ấy một câu gì đó.

Nhưng Ninh Hi dường như rất chăm ăn bánh ngọt, tốc độ đưa nĩa của ấy không nhanh, ăn cũng không nhiều lại thật sự rất tập trung.
Không ai nhắc đến việc xem phim, cũng không gì.
Lương Tân Hòa lại uống thêm một ly rượu thanh mai, cùng lúc đó WeChat của cũng không chịu đơn mà khẽ rung lên.
Lương Tân Hòa mở màn hình, là lời mời kết : "Chị Lương này, thêm WeChat chúng ta quen lại từ đầu nha chị......"
Ninh Hi thấy sắc mặt Lương Tân Hòa cứng đờ, ngũ quan cứng lại, vì thế hỏi một câu: "Em sao ?"
"Ai." Lương Tân Hòa đặt điện thoại sang một bên không gì, "Nói ra thì rất dài."
Ninh Hi nhướng mi một cái, muốn lại thôi, thôi, nếu ấy chịu kể thì mình sẽ nghe.
Lương Tân Hòa uống một ngụm rượu: "Chị đoán em hôm nay em ở công ty đã gặp ai?" Cô mím môi, , "Cô mà Chu Yến ngoại , Chu Yến là tên cũ của em."
Ninh Hi chớp mắt, ừ một tiếng.
"Cô đó bố mẹ mua nhà cho ấy nên muốn nhà thiết kế nội thất, thấy công ty bọn em trên mạng nên bèn đến đây."
Ninh Hi: "Cô ta muốn em thiết kế cho ta sao?"
"Dạ.

Sao em có thể đồng ý chứ!"
Ninh Hi liếc điện thoại của ấy: "Cô ta còn muốn thêm WeChat của em à?"
"Đúng , em sao có thể chấp nhận, thật là......" Lương Tân Hòa nâng má, "Cô ta còn ta và Chu Yến đã chia tay, là ta đá Chu Yến, còn hỏi em là như có phải là đã trút giận cho em rồi không."
Nói tới đây, hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng khẽ ra tiếng.
Hai người yên lặng vài giây.
Ninh Hi cầm nĩa trên tay vẽ hoa trên chiếc đ ĩa giấy, nhẹ nhàng hỏi: "......!Hiện tại em còn đau lòng không?"

Lương Tân Hòa giật mình ngẩn ra, c ắn môi dưới: "Thật ra hiện tại em cũng bình thường, chỉ là tâm trạng có hơi phức tạp."
Ninh Hi chăm hai má ấy, đặt nĩa xuống.
"Thật ra nếu không thích thì có thể chia tay mà, đáng giận nhất chính là Chu Yến còn chưa chia tay với em mà đã đi tìm người khác.

Đặc biệt còn là một trẻ tuổi và xinh đẹp hơn em, cảm giác đó....."
Lương Tân Hòa tự giễu : "Chúng em nhận thức chín năm, ở bên nhau bảy năm, em chưa từng nghĩ đến sẽ là kết thúc như thế."
"Cô ta là mối đầu của em, thật ra trước kia em chưa bao giờ nghĩ đến hình mẫu lý tưởng gì cả, cũng không nghĩ đến chuyện đương với con .

Gia đình em là gia đình đơn thân, trong đầu óc em chỉ toàn là mong nhanh tốt nghiệp, nhanh lên vào nghề, như thì mẹ em sẽ không phải vất vả nữa."
"Sau khi quen biết Chu Yến thì em mới cảm thấy hóa ra có người có thể sống một cách nhẹ nhàng thoải mái như , không cần cố gắng chút nào.

Tựa như những gì miêu tả trong tiểu thuyết, chỉ ng thụ cùng phong nguyệt, không cần phải bôn ba vất vả vì cuộc sống."
"Đây có lẽ chính là môn không đăng hộ không đối trong truyền thuyết nhỉ? Đến sau này, ta cảm giác ở bên em không có cảm giác mới lạ, một phát là đã thấy từ đâu đến chân —— lại lúc ấy thì cũng phải, bọn em mua nhà, trang trí nhà cửa, có một gia đình."
"Căn nhà đúng là rất đẹp, trang hoàng thật sự dụng tâm......" Ninh Hi nhớ lại lúc ấy và Hạ Như Ý đi xem nhà, căn nhà đó thật sự rất đẹp.

Chắc là là Lương Tân Hòa đặc biệt thiết kế dựa trên lối sống của Chu Yến.
"Nhưng sau này em mới biết , căn nhà đó đối với em mà là một gia đình, đối với Chu Yến mà nó cũng chỉ là một căn nhà mà thôi.

Có lẽ ta còn cảm thấy đó là nhà tù giam cầm ta......" Lương Tân Hòa đến khi chiếc ly cạn lần thứ hai, nhạt một tiếng.
Ninh Hi im lặng nghe, ấn đường hơi nhăn lại, đưa tay rót cho ấy một ly trà rồi đẩy đến trước mặt Lương Tân Hòa.
"Cô ta ngoại này còn rất trẻ, rất xinh đẹp, tính cũng rất rộng rãi hoạt bát, thật ra cũng có phần giống Chu Yến lúc trẻ......"
"Vậy vì sao ta lại chia tay với Chu Yến?" Ninh Hi di chuyển ly rượu của Lương Tân Hòa đi.
"Chu Yến thích sôi nổi, đặc biệt thích gặp gỡ đám của ta, người này của ta cũng muốn gia nhập vào đó.

Tuy nhiên, đó với em là đám của Chu Yến quá chảnh chọe, rất khó chịu......"
Ninh Hi thầm than một tiếng: "Trước kia bọn họ cũng đối xử với em như sao?"
Lương Tân Hòa đứng dậy khỏi ghế, trực tiếp ngồi lên trên thảm, tựa khuôn mặt đỏ bừng vào đầu gối: "Bọn họ lại càng khinh thường em, trước kia thường xuyên bóng gió chèn ép em, bao nhiêu lần em cũng không nhớ nữa......"
"Có một lần em nghe thấy Diệp Dương, à là nối khố với Chu Yến đó chị.

Cô ta là, Chu Yến, sao cậu lại tìm một ở thị trấn nhỏ bé chứ, lại còn là gia đình đơn thân, loại gia đình này là mệt nhất đó, thiếu , lại ưa sĩ diện, cậu đối tốt với ta coi chừng ta bám cậu cả đời đó!"
"......"
Ninh Hi đè đè ấn đường hơi trầm xuống: "Thái độ của Chu Yến thì sao?"
Lương Tân Hòa ngồi dậy, thấy tách trà, một cái rồi cầm lấy nhấp một ngụm, mở miệng như muốn gì đó rồi lại im lặng.
Lần đó tụ hội tăng ca muộn, vội vã chạy đến nơi tụ họp thì nghe thấy những lời này.

Lúc đó các mới ở bên nhau hai năm, Lương Tân Hòa vô cùng lo lắng về ấn tượng của bè Chu Yến dành cho mình.

Cô luôn cẩn thận, lại bất ngờ nghe những lời đó, tim như bị đóng băng.
Đến nỗi dù đã qua nhiều năm những lời mà Diệp Dương vẫn nhớ kỹ không sót một chữ nào, lại càng nhớ đến phản ứng của Chu Yến, ta chỉ chứ không hề vì mình phản bác lấy một câu.
Rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ, cũng không dám hỏi lại Chu Yến, sợ mình cũng khinh thường mình.
Rốt cuộc tuổi trẻ, sau đó liền không đến những bữa tiệc với Chu Yến nữa.
Chu yến hỏi lý do cũng không rõ, chỉ Chị không hợp với đám của em, bọn họ chị không thoải mái."
Chu Yến còn quá nhạy cảm, suy nghĩ nhiều.
Lương Tân Hòa bị thất vọng, dần dần không còn tâm sự với ta nữa, một lòng tập trung việc, chờ đến khi hợp tác với Hàn Khai Lượng thì lại càng vội vàng không có thời gian, chuyện xa cách về tâm hồn không phải là một sớm một chiều.
Mí mắt Lương Tân Hòa đỏ bừng, chóp mũi cũng ửng hồng, lại cong môi uống sạch nước trà trong tách.
Cô không trả lời vấn đề của chính mình, lại khiến ngực Ninh Hi khó thở đau nhức.
"Em chỉ không ngờ là đám người đó vẫn đối xử với Chu Yến như ......!Cô này lợi hơn em nhiều, trực tiếp đá Chu Yến," Lương Tân Hòa , "Thật ra cũng có hơi giận một tý."
"......!Em không giận đó sao?"
"Không đến chuyện giận hay không, thì dù sao không phải đó cũng sẽ là người khác." Lương Tân Hòa , "Dù sao đã định không phải cùng một kiểu người, không cần phải quen biết, là đồng nghiệp công ty bọn em nhận đơn hàng của ta, không liên quan đến em."
"Ừm."
Hai chiếm cứ một góc trong phòng khách, mặt đối mặt, cuộc trò chuyện đến điểm trầm mặc.

Lông mi Lương Tân Hòa giật giật: "......!Nói những chuyện này với chị có đột ngột quá không nhỉ?"
Ninh Hi im lặng, lắc đầu: "Bình thường."
Lương Tân Hòa , thấp giọng lẩm bẩm một tiếng "......!Có khi em cũng cảm thấy ở bên nhau đã 7 năm lại tách ra thì rất đáng tiếc."
Ninh Hi cụp mắt lòng bàn tay mình, ngón tay hơi cuộn: "......!Tôi và cũ đã biết nhau từ cấp 3, đã hai mươi năm."
Lương Tân Hòa lắp bắp kinh hãi, lực ý bị câu này của ấy kéo đi: "......!A?"
"......!Không có ai ngoại , chỉ là hai bên đều rất mệt, cho nên tách ra."
Lương Tân Hòa lo âu chà xát ngón tay, ngực đau vô cùng lại chỉ có thể chậm rãi thở ra.
Hai người lâm vào một khoảng thời gian im lặng thật dài.
Trong lúc im lặng, Ninh Hi yên lặng tiếp tục ăn bánh ngọt, Lương Tân Hòa dịch bình rượu thanh mai đến, tiếp tục rót.

Lông mi Ninh Hi hơi nhíu, nén cảm giác nhắc nhở xuống.
"Chị có cảm thấy có thể cảm có kỳ hạn không," Lương Tân Hòa thấp giọng nhớ lại, trong không khí vang lên tiếng u sầu nhỏ, "Ban đầu sẽ tốt đẹp cuối cùng cũng sẽ biến mất......"
Ninh Hi im lặng một lát, lắc đầu: "Tôi không có biện pháp trả lời vấn đề này."
"Vậy chị......" Lương Tân Hòa cắn cắn môi, mí mắt khẽ cụp, âm thanh như lông hồng, "Còn muốn đương không?"
Cô dám ngẩng đầu cao, không ngẩng đầu lại không thể phân tích rõ biểu cảm của Ninh Hi.

Cô thật sự rất muốn biết câu trả lời của ấy, thế là căng da đầu ép mình đưa mắt qua .
Biểu cảm của Ninh Hi có hơi sửng sốt, khi đột nhiên va phải tầm mắt mình thì biểu cảm ấy như là ngây ngốc mà cũng như không, là do Lương Tân Hòa không nắm bắt , không thể phân biết.
Ánh mắt rơi xuống mà dừng lại trên cánh môi Ninh Hi, lúc này mới phát hiện môi ấy rất đẹp, vân môi rõ ràng, màu môi cũng nhạt.
Cô ấy : "Tôi rất thích trạng thái hiện tại của mình, mặt khác......!Không nghĩ tới."
Lương Tân Hòa tiêu hóa từng chữ từng chữ một của ấy, nội tâm dường như cũng đồng thời nổi lên một trận bão cát, ồn ào náo không ngừng.

Chờ ồn ào quay về tĩnh lặng, cảm cũng dừng lại.
Đúng .
Có thể lý giải.
Rốt cuộc hai mươi năm..

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...