Có khi nào ấy lén viết truyện người lớn đằng sau lưng tôi không? “Vợ gọi là bảo bối, nghe nhức cả người, từ miệng ấy thốt ra lại dễ nghe vô cùng. Rất thích nghe ấy gọi , đặc biệt là trên giường, ánh mắt mơ hồ, vẫn không quên trấn an , vừa thở dốc vừa gọi là bảo bối…” Tôi không thể tin nổi , ánh mắt như : viết cái gì hả? Anh , giơ tay nhéo má tôi: “Là em bảo đọc mà.” Tôi gỡ tay ra, mặt không cảm : “Ngủ thôi… chồng .” Ngón tay bắt đầu lướt trên da tôi, cằm đặt trên đỉnh đầu tôi: “Ngủ sớm à? Không chút gì sao?” Tôi buột miệng: “Làm không? Anh có nổi không?” Anh không đáp, chỉ dồn sức chứng minh bằng hành … 【Toàn văn hoàn】
Ngoại truyện (Góc của Phí Uyên Từ)
1.
Lần đầu tiên tôi gặp Kỷ Thanh Hà là sau kỳ thi thử lớp 12, trên đường về nhà, bắt gặp ấy đang ngồi khóc bên đống đá.
Tôi không muốn về nhà, nên cứ đứng đó xem ấy có thể khóc bao lâu.
Không ngờ ấy khóc từ lúc trời sáng đến tận khi trời tối.
Cô này thật là biết khóc quá đi.
Tôi bước đến đưa cho ấy một chai nước khoáng và một gói khăn giấy:
“Em gặp chuyện gì à? Khóc suốt bốn tiếng liền.”
Cô ấy tôi với ánh mắt đầy kinh ngạc, căng thẳng đến mức lắp:
“Không… không có, chỉ là thi không tốt thôi.”
“Thi không tốt thì cũng không nghiêm trọng đâu, trời không sập, em cũng không chết mà.”
Trong đôi mắt tròn xoe của ấy hiện lên vẻ kinh ngạc:
“Anh… trai khóa trên…”
“Trời tối rồi, mau về nhà đi.”
Cô ấy ngoan ngoãn cúi đầu cảm ơn tôi, rồi chạy biến mất như chim sẻ nhỏ.
Vì về nhà muộn, tôi đã phải chịu trận trừng như dự liệu.
Cha không chút do dự vung gậy đánh tôi, vừa đánh vừa mắng:
“Đồ khốn, về muộn thế này lại đi lang thang ở đâu hả?”
“Bây giờ mày là thiếu gia nhà Phí, từng cử chỉ đều đại diện cho nhà Phí.”
“Nếu còn dám mất mặt nhà Phí, tao đánh chết mày!”
Tôi tưởng rằng thoát khỏi người mẹ từng nhiều lần muốn tôi, đến sống ở nhà Phí sẽ tốt hơn.
Không ngờ chỉ là nhảy từ hố lửa này sang hố lửa khác.
Không chỉ cha đánh tôi, mấy chị còn dùng đủ mọi cách để bắt nạt tôi.
Mọi lỗi lầm đều đổ lên đầu tôi, khiến cha ngày càng căm ghét tôi hơn.
Ban đầu tôi còn phản kháng, còn biện hộ cho bản thân.
Dần dần, tôi nhận ra mãi mãi không thể đánh thức một người giả vờ ngủ.
Những người ghét tôi, dù tôi gì cũng là sai.
Hà tất phải cố vùng vẫy trong vô vọng?
Vài ngày nữa tôi tròn 18 tuổi, đã sống khổ suốt 18 năm rồi.
Cứ để cuộc đời mãi dừng lại ở độ tuổi đáng lẽ tràn đầy sức sống này thôi.
Kỷ Thanh Hà là một bất ngờ không tính trước.
Tôi không biết ấy sao tìm ra nơi tôi đến, cũng không biết ấy biết sinh nhật tôi bằng cách nào.
Chỉ nhớ hôm ấy gió bên sông thật dễ chịu, chiếc bánh ấy mang đến thật ngọt ngào.
Và ấy thật ồn ào.
Bạn thấy sao?