Nếu Cô Ấy Không [...] – Chương 6

13

Tỉnh lại lần nữa, tôi đã về đến nhà, bên cạnh vẫn trống không. Tôi lo sợ ấy lại biến mất như trước, chẳng kịp xỏ giày đã chạy ra ngoài: “Phí Uyên Từ!” “Anh đang ở trong bếp.” Nghe thấy giọng , tôi mới thở phào nhẹ nhõm, chạy xuống ôm chầm lấy từ phía sau. Anh cúi đầu tôi, đặt đồ trên tay xuống, xoay người bế bổng tôi lên: “Sao không mang giày?” “Sợ chạy mất.” Anh đến mức ngực rung lên: “Chạy đi đâu? Chạy vào tim em à?” Tôi một cái, lườm cảnh cáo: “Nếu còn học mấy trò tếu táo nữa, tôi sẽ rút dây mạng của .” “Không sao, còn có 4G.” Trước đây sao tôi không nhận ra ấy lầy lội thế này nhỉ. Anh cúi đầu định hôn, tôi lập tức lấy tay che miệng: “Đợi chút, nhỡ đâu lại xỉu thì sao?” “Bây giờ không xỉu nữa rồi.” “Tôi chưa đánh răng.” “Anh không chê.” Nhưng tôi không chịu nổi, nhảy xuống chạy lên lầu: “Bảo bối, đợi em.” Vừa đánh răng xong mở cửa ra đã đụng vào cơ ngực , chưa kịp phản ứng thì đã bị bế ngồi trên đùi, hôn đến ngạt thở. Suốt nửa tiếng, không hề nghỉ lấy hơi. Xem ra đã thật sự khỏe rồi, chuyện chắc cũng không còn xa nữa. Tôi kéo áo sơ mi của từ trong quần ra, định luồn tay vào thì bị nắm lấy: “Cái này vẫn chưa đâu.” Tôi lẩm bẩm: “Sao mà keo kiệt thế? Chỉ sờ thôi cũng không à?” “Không .” “Làm ơn đi mà.” Chưa kịp để trả lời, điện thoại tôi reo lên. Nhìn thấy là Lâm Hựu Gia, tôi định từ chối, đã nhanh tay nhận cuộc gọi. “Chị ơi, hôm nay chị rảnh không? Em vừa bạo hồng nhờ sự chỉ dạy của chị, muốn mời chị ăn một bữa.” Phí Uyên Từ ghen tuông bộc phát, không thèm giữ hình tượng, cúi xuống bắt đầu liếm lên xương quai xanh tôi. Cứ thế hôn dọc xuống… Tôi khó khăn lắm mới có thể rít ra vài chữ: “Không… không , tôi bận rồi.” Nói xong lập tức cúp máy, chậm một giây nữa thôi là tiếng rên rỉ sẽ lộ ra mất. Tôi túm lấy tóc , nghẹn ngào : “Bảo bối, đau…” Anh khẽ “hừ” một tiếng, giọng điệu trêu chọc: “Chị ơi~ tối nay rảnh không~~” Chết thật, ấy đáng quá. Tôi cũng không cảm thấy đau nữa, ngốc nghếch: “Rảnh ạ.” Nói xong thì trước ngực nhói lên: “Á…” Anh tôi bằng ánh mắt chan chứa dục vọng: “Vợ , trước cám dỗ không lành mạnh thì phải gì nhỉ?” Tôi thử đáp: “Chưa đủ?” “Hửm?” Giọng điệu ấy như thể đang trên bờ vực nổi giận, tôi vội chữa lại: “Nếu là Phí Uyên Từ câu dẫn em, thì sức kháng cự của em bằng 0.” Anh bị lời của tôi chọc , xoa đầu tôi, mắng : “Đồ ngốc.”

14

Bộ phim của tôi đại bạo, cuộc hôn nhân vốn kín đáo bỗng chốc xuất hiện dưới ánh đèn sân khấu. Tôi đã nhiều lần nhắc Phí Uyên Từ ra tay chỉnh đốn lại. Lần nào cũng đồng ý, kết quả lần nào ảnh chụp lén chúng tôi hôn nhau ở nơi công cộng cũng bị tung lên mạng. Tôi đã hiểu trò nhỏ của , trước khi đi ngủ liền ôm cổ từ phía sau: “Đồ xấu xa! Anh cố ý đúng không?” “Thậm chí em nghi ngờ có vài tấm ảnh là do người chụp.” Anh còn giả vờ ngơ ngác: “Anh đã căn dặn từ lâu rồi, đám người bên dưới việc không hiệu quả, để mai nhắc nhở lại.” “Hừ.” Tôi ôm gối định xuống giường, liền ôm lấy eo tôi: “Vợ ơi~~, em định để ngủ một mình sao?” Sao còn lôi cả giọng nũng nịu ra nữa chứ. “Phí Uyên Từ, em thật sự tức giận rồi.” Anh nghiêng đầu : “Vậy để dỗ em nhé?” Tôi suy nghĩ một chút: “Vậy đọc nhật ký tân hôn của cho em nghe đi.” Anh rõ ràng sững lại, vẻ mặt lạ thường hỏi: “Em chắc chứ?” “Dĩ nhiên.” Anh xoay người lục tìm cuốn nhật ký, chọn đoạn vừa ý, khóe môi không kìm cong lên: “Vậy bắt đầu nhé, giữa chừng không kêu dừng đấy.” Có gì mà phải dừng, tôi quả quyết đồng ý. “Hôm nay vợ chủ hôn , môi ấy mềm mại, ngọt ngào, cơ thể mềm nhũn, chỉ cần hơi dùng sức, làn da trắng như ngọc liền in dấu tay , trông vừa giật mình lại vừa khiến người ta lòng…” Tôi nghe càng lúc càng thấy không đúng, đây có phải là nhật ký nghiêm túc không? Sao khác hẳn những gì tôi đã xem?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...