6
Tôi nằm sấp định xuống giường, bị bàn tay nóng rực của ấy nắm lấy cổ chân, kéo mạnh, tôi ngã vào lòng . Anh cúi người xuống, đôi môi mềm mại mơn man bên tai tôi: “Hà tất phải tìm xa xôi gì? Thân hình còn đẹp hơn hắn, hôm nay để em sờ cho thỏa.” “Muốn không, vợ?” Muốn muốn muốn. Tôi cắn chặt môi, giả bộ cứng rắn: “Không, buông ra, tôi còn phải xử lý công việc ở phim trường.” Khi bắt đầu tấn công mãnh liệt, đến mức khiến tôi cảm thấy như bị thiêu đốt, tôi mới thật sự cảm nhận cảm của dành cho tôi. Lọn tóc mái trên trán bị thấm ướt, có lẽ ảnh hưởng đến tác, bàn tay lớn vuốt tóc ra sau. Khuôn mặt thần thánh hiện rõ trước mắt tôi. Tôi yếu ớt đưa tay chạm vào mặt : “Anh uống thuốc à? Người sao nóng ?” Anh nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của tôi, nghiêng đầu hôn lên cổ tay tôi: “Ừm, Kỷ Thanh Hà, nếu em còn dám gần gũi với gã đàn ông khác, tôi sẽ hủy hoại hắn!” “Em có thể ngoại , đừng để tôi phát hiện.” “Nếu bị tôi phát hiện, đừng trách tôi phát điên!” … “Sao không trả lời?” “Bốp bốp bốp, rầm rầm rầm…” “Trả lời tôi, rằng em mãi mãi chỉ tôi!” Thuốc gì mà mạnh thế này, tôi sắp chết rồi. Lưng tôi như sắp gãy. Khó khăn lắm mới dừng lại, ôm tôi chặt đến mức sắp ngạt thở. Lơ mơ nghe nghẹn ngào: “Vợ ơi, không muốn ly hôn…” Anh như cái lò lửa, khiến trán tôi nóng bừng đổ mồ hôi. Tôi nhích sang một chút, như gắn radar, vài giây sau lại áp sát. Cuối cùng tôi bị ép đến sát tường, không nhúc nhích . Sáng hôm sau, ánh nắng ngoài cửa sổ đánh thức tôi. Phí Uyên Từ lại biến mất. Tôi đã quen rồi, vẫn không kiềm chế chút thất vọng. Anh chắc chắn đang giấu tôi chuyện gì đó. Gọi điện, nhắn tin, lần này hoàn toàn không trả lời. Sao mọi thứ lại quay trở về vạch xuất phát? Khốn thật, rốt cuộc chồng tôi đang gì? Lần sau gặp lại, tôi tuyệt đối không để mê hoặc bởi vẻ ngoài đẹp trai nữa. Dù phải cạy miệng , tôi cũng phải biết đang giấu chuyện gì. Trước khi nhận lời giải thích, tôi đã nhận bức ảnh ngủ say. Trên mặt còn vương chút phấn hồng, như thể vừa trải qua trận cuồng hoan. Ngay sau đó, tôi lại nhận một tin nhắn: “Phí Uyên Từ đang ở chỗ tôi.” Kèm theo đó là định vị: “Tôi có thai rồi, đến tìm tôi đi.” Tôi: ??? Thật sự ngoại rồi?
7
Tôi đến nơi đã hẹn đúng giờ. Chỉ thoáng đã thấy người phụ nữ bụng lùm lùm ngồi ngay ngắn trên ghế, giữa đôi mày ánh lên vẻ dịu dàng xen lẫn mệt mỏi. Thấy tôi bước vào, khóe môi khẽ cong, vẫy tay gọi tôi: “Chào , tôi là Nguyễn Dịch Điềm.” Tôi mím môi nhẹ, gật đầu: “Kỷ Thanh Hà.” Cô ấy lấy từ túi xách ra một tập hồ sơ, đặt lên bàn trước mặt tôi: “Trong này là trạng tâm lý của Phí Uyên Từ, thật ra với trạng hiện tại của ấy, không còn thích hợp để ở bên nữa.” Tôi cảm thấy bị khiêu khích. Nhưng trước mặt một người phụ nữ xinh đẹp, lại đang mang thai, tôi không thể buông lời phạm: “Ồ? Vậy chị thấy kiểu phụ nữ nào mới hợp với ấy?” Cô ấy khựng lại nửa giây, cúi đầu nhấp một ngụm trà: “Có lẽ ấy chưa từng với , tuổi thơ bất hạnh đã khiến ấy mắc chứng khát da nghiêm trọng, thậm chí còn xuất hiện hiện tượng hiếm gặp, đó là dị ứng với .” Tôi có chút không tin: “Ý chị là sao?” “Chỉ cần tiếp thân thể với , khắp người ấy sẽ nổi mẩn đỏ, kèm theo sốt cao và chóng mặt, nặng thì có thể sốc phản vệ.” Đây là dị ứng thật à? Sao lại giống như bị bỏ thuốc . Chẳng trách mỗi lần chuyện ấy, người ấy nóng như lửa, còn không cho bật đèn. Chắc là sợ tôi thấy dáng vẻ khác thường của ấy. “Thật ra ấy vẫn luôn tích cực điều trị, mỗi lần đến khám đều mang về cả đống thuốc chống dị ứng.” “Hơn nữa, cảm không ổn định giữa hai người càng cho trạng tâm lý của ấy trầm trọng hơn.” Nghe ấy , tôi cảm thấy áy náy, lo lắng hỏi: “Vậy tôi có thể gì?” “Rời xa ấy.” Thấy tôi cau mày, ấy bật : “Đùa thôi, rời đi thật thì ấy chắc sẽ phát điên mất.” “Yêu ấy nhiều hơn nữa đi, bù đắp tất cả cảm mà ấy thiếu thốn từ thời thơ ấu.” Nguyễn Dịch Điềm cho tôi địa chỉ bệnh viện nơi Phí Uyên Từ đang điều trị, trước khi rời đi, ấy nắm tay tôi hỏi: “Sao không hỏi quan hệ giữa tôi và ấy?” Tôi thoáng dừng lại, đáp: “Tôi tin vào nhân phẩm của ấy, hơn nữa là biết buông tay.” “Dù ấy thực sự ngoại , tôi cũng không thể ngăn cản ấy tìm đến người tốt hơn tôi.” Tôi thấy sự tán thưởng trong ánh mắt ấy. Chậc, ra ngoài, hình tượng là do mình tự xây dựng. Thực ra tôi ích kỷ lắm, những gì là của tôi thì nhất định phải thuộc về tôi, trọn vẹn.
Bạn thấy sao?