Nếu Anh Không Chọn [...] – Chương 6

Hôm sau, tôi lần đầu gặp mặt Lâm San San, cùng ngồi uống cà phê.

Cô ta không còn vẻ cao ngạo như trong cuộc gọi hôm trước, câu mở đầu vẫn khiến tôi bất ngờ.

“Tôi có thai rồi. Chồng tôi biết thì không chịu ly hôn nữa.”

Tôi bật :

“Cô với tôi chuyện này gì?”

“Vì đứa bé là của Tề Tư Minh.”

Tôi cũng chẳng ngạc nhiên, thậm chí còn thấy tò mò, lấy điện thoại ra bật ghi âm, bình thản nghe tiếp.

“Tôi muốn gì, Tô Kỳ? Rõ ràng rồi — ly hôn với Tề Tư Minh đi.”

“Tôi cũng muốn chứ. Nhưng ta muốn tôi ra đi tay trắng, chuyện đó thì không đời nào.”

“Tôi sẽ bù tiền cho , chỉ cần chịu ly hôn.”

Tôi nhấp môi, ngẩng đầu ta:

“Cô Lâm định bù cho tôi bao nhiêu? Tề Tư Minh giờ có khối tài sản hàng chục triệu, có đủ khả năng chi trả không?”

“Chồng hình như chỉ là nhân viên công chức bình thường, tài sản chia cũng chẳng bao nhiêu, đúng không?”

“Thay vì lo bù tiền cho tôi, chi bằng về ép Tề Tư Minh. Chỉ cần ta nhượng bộ, tôi cũng sẽ không khó.”

Lâm San San thấy tôi không dễ điều khiển, sắc mặt chuyển thành bực tức. Tôi không muốn lãng phí thời gian thêm, liền đứng dậy thanh toán rồi rời đi.

Luật sư Trần liên lạc với tôi, Tề Tư Minh đồng ý tiến hành buổi hòa giải công khai đầu tiên.

Tôi chấp nhận và đặt vé máy bay sớm nhất trở về A thị — giải quyết dứt điểm cho xong.

Tại bàn hòa giải, Tề Tư Minh đồng ý ly hôn, chấp nhận chia đôi tài sản trong hôn nhân.

Tôi vẻ mặt đạo đức giả của ta, không nhịn bật :

“Tề luật sư, đã chuyển hết tài sản, còn đòi lấy thêm một nửa căn nhà — đây là thái độ của khi đàm phán sao?”

“Không phải chuyển tài sản, là trả nợ! Mẹ nuôi khôn lớn, còn phải trả bao nhiêu ân …”

Tôi lấy ra một xấp ảnh cùng một máy ghi âm, đẩy về phía ta. Ánh mắt lập tức dừng lại trên bức ảnh đầu tiên, sắc mặt thay đổi.

Tấm trên cùng là ảnh ta đang hôn Lâm San San. Tôi bấm phát máy ghi âm — trong đó là lời khai từ đồng nghiệp, hàng xóm trong khu, tất cả đều xác nhận việc ta đã sống chung như vợ chồng với Lâm San San.

“Tề luật sư, định bị khởi tố vì tội kết hôn trái pháp luật à?”

Mấy bằng chứng này tôi còn chưa kịp gửi cho luật sư Trần. Dù tôi tin vào đạo đức nghề nghiệp của ấy, tôi không thể tin vào nhân cách tệ của Tề Tư Minh.

Mặt ta trắng bệch, một người vốn bình tĩnh tự tin như ta mà giờ cũng hoảng loạn.

Luật sư Trần lập tức nhân cơ hội đó thuyết phục Tề Tư Minh nên giải quyết riêng. Nếu đưa ra tòa, những bằng chứng này sẽ đạp nát cả danh tiếng và sự nghiệp của ta.

“Đúng , Tề Tư Minh, tôi đâu có đòi hỏi gì nhiều, việc gì phải so đo với tôi chút tiền đó chứ?”

“Đừng quên, ai là người đã giúp từ một luật sư vô danh bước lên vị trí ngày hôm nay.”

Tề Tư Minh siết chặt nắm tay, cuối cùng vẫn phải chấp nhận.

Khoảnh khắc ký tên vào đơn ly hôn, mọi thứ cuối cùng cũng kết thúc.

Tài sản chia đôi, căn nhà thuộc về tôi. Tôi chỉ lấy phần đáng thuộc về mình.

Vì ngôi nhà đó là bố tôi mua cho tôi, nên tôi sẽ không để nó rơi vào tay người khác.

Trước khi rời đi, Tề Tư Minh hỏi tôi có thể đừng với mẹ chuyện này không, tôi đồng ý.

Nhưng chưa đến hai ngày sau, tôi đã nhận cuộc gọi từ bệnh viện rằng Tề Tư Minh bị thương nhập viện, cần người giám hộ ký tên cho ca phẫu thuật.

Tôi từ chối:

“Tôi đã ly hôn với ta rồi, các người gọi cho vị hôn thê của ta đi.”

Nửa tiếng sau, mẹ chồng cũ gọi điện cho tôi.

“Tô Kỳ à, Tư Minh bị thương nặng lắm, máu đầy người, mẹ sợ quá… con có thể tới giúp mẹ không?”

Giọng bà run rẩy, vừa lo lắng vừa buồn bã. Tôi giằng co nội tâm một lúc, cuối cùng vẫn đến bệnh viện.

Mẹ chồng cũ vốn là người rất tốt với tôi, tôi không muốn bà tổn thương.

Dù sao cũng nên gặp bà một lần, rõ mọi chuyện, tạm biệt tử tế — xem như không phụ tấm lòng bà dành cho tôi.

Trước cửa phòng phẫu thuật, tôi thấy bà — một người phụ nữ trung niên yếu ớt, như già đi cả chục tuổi chỉ trong vài ngày.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...