Nét Bút Biến Mất – Chương 8

La Giai mừng phát khóc, chạy đến văn phòng giáo viên để cảm ơn.

 

Cô ta chờ đợi giáo viên công bố thông báo trúng tuyển.

 

Nhưng mấy thầy giáo lại bàn bạc trước mặt ta và quyết định hủy tư cách trúng tuyển của .

 

Lý do: Tâm lý không ổn định, cần dành thêm thời gian chăm sóc sức khỏe tinh thần.

 

Như một chuyến tàu lượn cảm .

 

Tôi hỏi La Giai xem ta có hài lòng không.

 

La Giai không thể giữ vững vỏ bọc " chị em thân thiết" với tôi nữa.

 

Cô ta đánh tôi ngay trong căng tin.

 

Tôi hỏi tại sao ta nghi ngờ tôi đổi bút của ta, ta chỉ dám tôi ghen tỵ với ta.

 

Lý do đó rõ ràng không thuyết phục, mấy trong ký túc bị ta đập bình giữ nhiệt thì thầm với nhau khi thấy ta đánh tôi.

 

Họ La Giai lần trước cũng bị bệnh phát, đánh người như .

 

Tôi không tốn bao công sức, lời đồn rằng La Giai bị hoang tưởng đã lan ra khắp nơi.

 

Cô ta cố gắng chứng minh mình khỏe mạnh về tinh thần.

 

Nhưng đôi khi, sự lo lắng chính là một lời nguyền.

 

Khi ta phát hiện thêm vài cây bút trong hộp bút và ném toàn bộ đi trong lớp học.

 

Khi ta chạy xe qua vài dãy phố chỉ để mua một cây bút chắc chắn không bị tôi vào.

 

Khi ta ôm khư khư hộp bút lúc ngủ, sợ ai đó đánh tráo.

 

Ý nghĩ rằng ta mắc bệnh đã bén rễ trong tâm trí ta.

 

Còn tôi, chỉ cần từ xa giơ một cây bút biến mất lên, ta sẽ sợ đến tái mặt.

 

Không chỉ là bút biến mất, tôi với ta rằng trò chơi đã nâng cấp, hãy luôn cẩn thận.

 

La Giai bắt đầu cảnh giác với tất cả, từ chối đi cùng bất kỳ ai, sợ tôi trà trộn vào.

 

Tình trạng của ta càng ngày càng bất ổn, các cùng phòng tốt bụng phát hiện ta lén uống thuốc ngủ và kể với tôi – "người thân" của ta.

 

Khi họ hỏi han nhiều lần, tôi đành ngượng ngùng "sự thật".

 

Tôi kể rằng sau kỳ thi đại học, ta đã dùng chứng minh thư của tôi để đi khám tâm thần.

 

Một cách trùng hợp, tôi lại có ảnh chụp ấy giúp tôi đăng ký khám bệnh bằng chứng minh thư của tôi.

 

Dù tôi khẩn cầu họ đừng hoang mang, mọi người vẫn sợ hãi.

 

Cuối cùng, họ lén tìm thấy giấy chứng nhận "tâm thần phân liệt" mà tôi mô tả.

 

La Giai cố giải thích, thậm chí không ngần ngại kể về việc tôi thi trượt và mẹ qua đời.

 

Nhưng không ai xác minh sự thật, chẳng ai muốn giỡn với sự an toàn của mình.

 

Từng người lần lượt xin chuyển ký túc xá.

 

Hỏi ai muốn sống chung với một người bị nghi ngờ mắc bệnh tâm thần chứ?

 

Bị lập, La Giai co ro trong phòng ký túc xá trống trải, mỗi đêm phải dựa vào những cuộc gọi với Triệu Minh Húc để giảm bớt lo lắng.

 

Vài lần, tôi " cờ" xuất hiện ở cửa hàng bút nơi ta mua bút, mỉm chào ta.

 

Cô ta run rẩy, sợ hãi đến mức không dám .

 

Tôi còn chủ ý chọn bưu kiện của ta khi phát bưu phẩm, tự tay mang đến ký túc xá của ta. Nếu là đồ ăn, ta liền vứt đi, không dám đụng vào.

 

Còn quầy ăn của tôi, ta không dám đến nữa.  

 

Thậm chí, khi cảm nhận thấy thứ gì đó lạ trên ghế trong căng tin, ta giật mình bật dậy.

 

Tôi hỏi ta có phải nghĩ đó là kim tiêm chứa virus không, mặt ta tái mét.

 

Tôi :  

 

"Lần sau có thể thử đấy."

 

9

 

Cuối cùng, La Giai không chịu nổi nữa, ta với đôi mắt thâm quầng đã tìm đến tôi.

 

Trong một góc yên tĩnh không người, ta để lộ gương mặt thật sự.

 

Mẹ đã ra đi từ lâu, cuối cùng tôi cũng có thể hỏi lý do thay bà.

 

Nhưng La Giai lại òa khóc đầy tủi thân trước.

 

Cô ta hỏi tôi: "Dựa vào đâu?"

 

: "Dựa vào đâu mà từ nhỏ đến lớn cậu đều vượt trội hơn tôi, dựa vào đâu mà bố tôi phải cúi mình trước bố cậu, còn bắt tôi luôn phải tươi đối diện cậu?"

 

"Cậu sinh ra đã mọi người ý, còn tôi dù cố gắng bao nhiêu cũng mãi là cái bóng của cậu."

 

"Ngay cả khi người ta đều biết bố cậu là phạm nhân, vẫn có những kẻ như Triệu Minh Húc sẵn sàng kẻ si cậu, dựa vào đâu?" 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...