Nét Bút Biến Mất – Chương 6

Cô ta dẫn theo Triệu Minh Húc chặn tôi lại trong khuôn viên trường.

 

“Chiêu Chiêu, lần trước cậu hù tôi, tôi không trách cậu. Tôi biết cậu bệnh mà. Cậu yên tâm, kỳ thi lần này tôi rất tốt. Nếu chọn, tôi có thể kiếm tiền để đóng viện phí cho cậu. Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ đưa cậu đi điều trị.”

 

Cô ta nở nụ , nhấn mạnh hai chữ “nhất định” với vẻ nghiến răng nghiến lợi.

 

Triệu Minh Húc đứng cạnh, cảnh giác tôi, sợ tôi ra tay.

 

Nhưng tôi chỉ .

 

“Tôi biết chắc cậu sẽ tốt mà.”

 

La Giai sững người, nghi ngờ tôi với vẻ khác thường.

 

Tôi lôi từ túi ra một cây bút, lắc lư trong tay.

 

“Bởi vì, trong kỳ thi, cậu đã dùng cây bút may mắn mà cậu từng tặng tôi!”

 

Sắc mặt La Giai lập tức thay đổi.

 

“Cậu lại bịa chuyện!” ta hét lên.

 

Tôi giơ những cây bút còn lại ra trước mặt ta:  

 

“Cậu từng tặng tôi bao nhiêu cây nhỉ? Ngoài ba cây này trong tay tôi, số còn lại tôi đã bỏ vào hộp bút của cậu hôm qua.”

 

La Giai không thể giả vờ thêm nữa, ta vừa khóc vừa mắng tôi là đồ điên, giơ tay định đánh tôi.

 

Tôi né người, nhắc ta rằng kỳ thi đã kết thúc tám tiếng rồi.

 

La Giai không quan tâm đến Triệu Minh Húc bên cạnh, vội vàng chạy về ký túc xá.

 

Nhìn bóng lưng ta, tôi siết chặt cây bút trong tay.

 

Chỉ một kỳ thi tuyển chọn nhỏ mà đã khiến ta hoảng loạn như .  

 

So với việc tôi thi trượt và mất đi người thân nhất, chút đau khổ này của ta đáng gì đâu?

 

Có lẽ biểu cảm của tôi quá u ám, Triệu Minh Húc cất tiếng gọi tôi.

 

Dưới ánh sáng mờ ảo của đèn đường, khuôn mặt ta hiện lên vẻ phức tạp.

 

Anh ta :  

 

“Lộ Chiêu, tại sao cậu lại trở thành như thế này? Hồi đó tôi từng mong chờ cùng cậu đi dạo trong khuôn viên Đại học A.”

 

Vì giận dữ, giọng của ta hơi khàn, giống như lần trước khi ta cãi nhau với người khác để bảo vệ tôi.

 

Năm đó, khi bố tôi vừa vào tù, cả lớp đều tôi là con của tội phạm cải tạo lao .  

 

Triệu Minh Húc đỏ mặt, nắm chặt tay, đứng chắn trước tôi.

 

Sau đó, chúng tôi học cùng nhau.

 

Những cảm thầm lặng, những rung chưa từng thổ lộ, cả hai chúng tôi đều ngầm hiểu mà không nhắc đến.

 

Cho đến buổi lễ chia tay cấp ba, lớp tắt hết đèn, trong bóng tối, một bàn tay ấm áp nắm lấy tay tôi.

 

Giọng của Triệu Minh Húc :  

 

“Lộ Chiêu, chúng ta cuối cùng đã vượt qua khó khăn. Lên Đại học A, tôi có điều muốn với cậu.”

 

Tôi biết hoàn cảnh của ta cũng chẳng tốt hơn tôi là bao, hai em nhà ta đều do mẹ một mình nuôi dưỡng.

 

Nên ý định đợi đến khi lên Đại học A mới bắt đầu đương của ta là điều dễ hiểu.

 

Nhưng tôi không ngờ, ta không muốn hẹn hò với tôi tại Đại học A, mà chỉ muốn có một học ở Đại học A mà thôi…

 

Tôi chẳng buồn quan tâm đến ta nữa, quay người bỏ đi.  

 

Nhưng ta kéo tôi lại.

 

“Chiêu Chiêu,” giọng ta dịu đi, “Chiêu Chiêu, tôi biết cậu đang rất buồn.”

 

“La Giai đã kể hết cho tôi nghe rồi. Cô ấy sau khi cậu biết chúng tôi ở bên nhau, cậu thậm chí phải dựa vào thuốc ngủ để chợp mắt.”

 

“Tôi rất xin lỗi, ở vị trí thấp kém như tôi, tôi buộc phải lựa chọn như . Với tư cách là bè, tôi chân thành khuyên cậu một câu: đừng đổ lỗi cho người khác. Ngã ở đâu thì đứng lên ở đó.  Nói thật, kể cả nếu vấn đề đúng là do bút, thì cậu có thể gì chứ?”

 

“Nếu cậu chăm chỉ học hành, năm sau vẫn có thể đỗ Đại học A. Đến lúc đó… biết đâu chúng ta vẫn còn cơ hội.”

 

Tôi ta, không tin nổi, lên:  

 

“Vậy nên?”

 

Anh ta có vẻ lúng túng, quay mặt đi chỗ khác.

 

“Vậy nên, cậu có thể đừng khó La Giai nữa không? Dạo này ấy không ổn định tinh thần, thường xuyên gọi cho tôi lúc nửa đêm…”

 

Tôi lớn hơn:  

 

“Vậy nên, La Giai ảnh hưởng đến việc học của cậu?”

 

Triệu Minh Húc khó chịu gật đầu.

 

Học tập quả thực là cách đáng tin nhất đối với những người từng chịu khổ.

 

Nhưng Triệu Minh Húc lại ích kỷ quá mức.

 

Tôi phủi chỗ tay ta vừa kéo, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...