Nét Bút Biến Mất – Chương 5

Nhờ họ thông cảm giúp.

 

Nói xong, tôi còn mời họ uống trà sữa.

 

Những gì xảy ra sau đó, tôi ghép lại từ những lời bàn tán.

 

Nghe La Giai tìm đến thầy giáo của mình, khóc lóc kể rằng bút của ấy bị đổi, chữ viết sẽ biến mất sau 12 tiếng.

 

Nhìn thấy công sức mình vất vả đạt sắp tan thành mây khói, thầy giáo nổi giận đùng đùng.

 

Cả hai phải cắn răng tìm đến lãnh đạo trường để cầu cứu.

 

Nghe xong lời trình bày của La Giai, lãnh đạo trường tỏ rõ thái độ không hài lòng.

 

Ông rằng trường đại học của họ sẽ không có ai dùng những thủ đoạn thấp hèn như .

 

La Giai không thể giải thích rõ ràng, vẫn rất kiên định.

 

Kết quả là lãnh đạo trường phải về văn phòng ngay trong đêm.

 

Cùng lúc đó, hơn chục giảng viên dự giờ cũng đến để chứng minh mình không liên quan.

 

Liên quan đến chức phó giáo sư, không ai dám lơ là.

 

Khi hiệu trưởng lấy ra xấp phiếu đánh giá, biểu cảm trên mặt ông trở nên vô cùng phức tạp.

 

12 tiếng đã trôi qua, chữ viết trên phiếu vẫn rõ ràng, không hề biến mất.

 

Nghe , thầy giáo của La Giai không kiềm chế , đã tát ta ngay tại chỗ.  

 

Sau đó, ông cúi đầu xin lỗi các giảng viên dự giờ, cố gắng cứu vãn hình.

 

Một ngày huyên náo, khép lại bằng một câu chuyện lố bịch.

 

Cảnh tượng tại hiện trường chắc chắn còn khó xử hơn những gì đồn đại.

 

Ngày hôm sau, vết tát trên mặt La Giai vẫn chưa tan, ta bị cách chức cán bộ lớp, còn bị ghi lỗi kỷ luật.

 

Cùng lúc đó, lãnh đạo trường tổ chức một buổi họp lớn, nghiêm khắc nhấn mạnh rằng giáo viên không chỉ dạy kiến thức, mà còn phải ý đến sức khỏe tâm lý của học sinh.

 

Trường phát Tháng Tuyên Truyền Sức Khỏe Tâm Lý, những khẩu hiệu tuyên truyền ở khắp khuôn viên như muốn La Giai nghẹt thở.

 

Thậm chí, một số sinh viên ngành y còn nhiệt liên hệ để tư vấn tâm lý miễn phí cho ta.

 

Khi La Giai đến nhà ăn, đôi mắt đỏ ngầu.  

 

Tôi trong ánh mắt của mọi người, mang ra một đĩa gà rang khô.

 

Tôi ý vị và hỏi ta:  

 

“Món khai vị này, hương vị thế nào?”

 

Cô ta nghiến răng tôi.  

 

Tôi mỉm , nhẹ nhàng véo má ta:  

 

“Không thích cũng không sao, vì món chính của chúng ta, sắp bắt đầu rồi!”

 

6

 

Bạn cùng phòng của La Giai hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, họ vẫn nghĩ rằng chúng tôi là thân thiết.

 

Khi đến nhà ăn, họ kể cho tôi nghe về trạng của La Giai.

 

Họ rằng La Giai bị tổn thương rất nặng, thầy xa lánh ta, bè thì thì thầm bàn tán.  

 

Thậm chí khi lên lớp, ta cũng không dám tháo khẩu trang.  

 

Đôi khi nửa đêm họ thức dậy đi vệ sinh còn thấy La Giai nằm trong chăn khóc nức nở.

 

Đồ vô dụng, chỉ thế mà đã khóc à?

 

Tôi giả vờ lo lắng, nhắc nhở họ:  

 

“Tối mà không ngủ thì không ổn đâu. Hay là bảo ấy tiếp tục dùng thuốc ngủ đi?”

 

Nói xong, tôi bộ như lỡ lời, đưa tay che miệng.

 

Những tốt bụng lập tức hiểu ra vấn đề.

 

Họ trấn an tôi:  

 

“Không sao, không sao, bọn mình sẽ giả vờ như không biết, sẽ không gì để tránh kích thích La Giai.”

 

Tôi tỏ vẻ biết ơn, mời họ uống đồ uống và tự bỏ tiền túi để thêm đồ ăn vào khay của họ.

 

Khi La Giai gần như đã vượt qua cú sốc, tôi bắt đầu hành lần thứ hai.

 

Một kỳ thi tuyển chọn quan trọng sắp diễn ra, đây là cơ hội để La Giai chứng minh bản thân.

 

Ngày trước kỳ thi, họ đến nhà ăn.

 

Lợi dụng lúc La Giai sang quầy khác lấy đồ ăn, tôi tiến đến bàn của họ.

 

Tôi lấy ra hai chiếc bút, mở balo của La Giai và bỏ chúng vào hộp bút của ta.

 

Bạn cùng phòng của La Giai tươi, khen tôi:  

 

“Cậu tốt với La Giai thật đấy, biết kỳ thi quan trọng nên chuẩn bị bút cho ấy.”

 

Tôi đặt ngón tay lên môi, ra hiệu giữ im lặng.  

 

Họ gật đầu hiểu ý, vẫn tươi .

 

Những tốt bụng này không bao giờ nhắc đến chuyện liên quan đến bút trước mặt La Giai, vì sợ ta tổn thương.

 

Kỳ thi diễn ra suôn sẻ.  

 

Lần này, La Giai giống như một chiến binh vừa đứng dậy, nhất định sẽ phản công tôi. 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...