Này Thì Giảm Sính [...] – Chương 7

Nhìn bóng lưng cương quyết của ta, tôi biết lần này ta đã hạ quyết tâm. 

 

Nhưng sao tôi có thể để ta toại nguyện

 

Ngay từ ngày đầu tiên trùng sinh trở lại, tôi đã tự nhủ rằng phải siết siết chết đôi cặn bã này, đưa chúng cùng nhau xuống địa ngục!

 

Khi Trương Đình Đình vừa rời đi, tôi liền lấy số điện thoại mới lưu chưa lâu trong danh bạ ra và gọi ngay lập tức.

 

8.

 

Trần Lập không chấp nhận chia tay. Ngày hôm sau, hắn ta trực tiếp đến chỗ chúng tôi học, loạn với Trương Đình Đình.

 

"Rõ ràng là tự , chỉ cần xóa nợ 10 vạn tiền sính lễ, sẽ gả cho tôi."

 

"Tôi khổ cực trâu ngựa cho bao lâu nay, khó khăn lắm mới xóa món nợ 10 vạn đó, giờ lại bảo chia tay với tôi."

 

"Cô đang với tôi à!"

 

Trương Đình Đình lúc này đã có thái độ bất cần:

 

"Ai biết ngu đến mức, bừa vài câu mà cũng tin."

 

"Anh còn muốn tôi gả cho ? Anh có biết chỗ của nghèo thế nào không? Đừng 10 vạn, dù có là 20 vạn, 30 vạn, tôi cũng không thèm gả."

 

Trần Lập tát mạnh vào mặt ta: "Con khốn này, dám lừa tôi!"

 

Lúc đó đang là giờ giải lao, thầy giáo chưa đến. 

 

Cả lớp đều là những kẻ thích hóng chuyện, chẳng ai muốn dính vào rắc rối này, mọi người đều đứng nép qua một bên, lặng lẽ theo dõi. 

 

Trương Đình Đình bị tát ngã xuống đất, ôm mặt gào khóc.

 

"Anh dám đánh tôi! Tôi sẽ báo cảnh sát!"

 

Cô ta rút điện thoại ra, định gọi điện báo cảnh sát.

 

Ngay lúc này, một người phụ nữ mặc bộ quần áo vải thô, gương mặt hằn đầy dấu vết phong sương, từ đám đông lao ra, nhào vào người ta.

 

"Không báo cảnh sát đâu, con dâu!"

 

"Có gì không vui cứ với mẹ, đừng báo cảnh sát mà."

 

Xung quanh lập tức rộ lên những lời bàn tán.

 

"Sao bà ấy lại gọi ta là con dâu nhỉ? Chẳng lẽ Trương Đình Đình đã kết hôn rồi?"

 

"Chắc là , ta trước đây đâu có ít lần nhắc đến sính lễ với chúng ta."

 

"Chắc là kết hôn rồi, không thì sao người ta lại đưa tiền sính lễ cho ta?"

 

Trương Đình Đình lập tức phản ứng lại, đẩy mạnh người phụ nữ trung niên kia ra.

 

"Đồ già điên, ai là con dâu của bà chứ!"

 

Trần Lập vội chạy đến đỡ người phụ nữ trung niên: "Mẹ, mẹ không sao chứ?" 

 

Người phụ nữ đó chính là mẹ của Trần Lập. 

 

Tôi đã vô thấy thông tin cá nhân của Trần Lập trên bàn việc của giáo viên phụ trách, bên trong có số điện thoại của bà ta. 

 

Từ lúc đó, tôi đã nghĩ đến việc lợi dụng bà ấy để đối phó với Trương Đình Đình.

 

Một bà mẹ góa chồng, vì con trai mình, có thể mọi thứ.

 

Quả nhiên, khi nghe tin con trai mình có không đòi sính lễ, bà ta vui mừng hơn ai hết. 

 

Còn khi biết tin ta muốn chia tay, bà ta sốt ruột hơn bất kỳ ai. 

 

Tối hôm đó, bà liền mua vé tàu, vội vàng đến đây.

 

Sau khi chắc chắn rằng mẹ mình không sao, Trần Lập đá thẳng vào người Trương Đình Đình.

 

"Cô còn dám đến mẹ tôi thử xem!"

 

Mẹ Trần lập tức lên ngăn cản: "Ôi trời, nhẹ tay thôi, đừng hỏng đứa bé trong bụng nó."

 

Cả Trương Đình Đình và Trần Lập đều sững sờ.

 

Mẹ Trần kéo Trần Lập ra một bên, hai người thì thầm với nhau, sau đó Trần Lập đột nhiên thay đổi thái độ giận dữ, dịu dàng đỡ Trương Đình Đình đứng dậy.

 

"Thôi nào, đừng giận nữa. Anh biết là do em đang mang thai nên tâm trạng không tốt, mới muốn chia tay với ."

 

"Bây giờ em cũng đã xả giận rồi, đến gặp mẹ một chút đi."

 

Trương Đình Đình không biết lấy đâu ra sức mạnh, hất tay Trần Lập ra, chỉ vào hai mẹ con hắn ta mà mắng xối xả.

 

"Tôi hoàn toàn không có thai!"

 

"Hai người các người đúng là đồ ngu ngốc, diễn trò với nhau, tưởng tôi không ra à?"

 

"Còn bắt tôi gặp mẹ ? Bà ta là cái thá gì chứ, bà ta thêm một giây tôi còn thấy ghê tởm."

 

"Trần Lập, tôi cho biết, dù có gọi cả làng của đến, tôi cũng không bao giờ ở bên . Ngay từ đầu tôi đã chẳng ưa gì cái bộ dạng nghèo hèn của rồi."

 

Mẹ Trần nghe xong những lời này, mặt lập tức sầm lại. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...