Này Thì Giảm Sính [...] – Chương 6

"Ông đây đối tốt với hết lòng hết dạ, thế mà lại cắm sừng tôi, có xứng đáng với tôi không?"

 

"Tôi mặc kệ, lần này tôi vì mà nhận cái kỷ luật lớn như , phải bồi thường cho tôi mới ."

 

"Tiền sính lễ còn lại năm vạn, lần này coi như một lần xóa hết."

 

Trương Đình Đình tức đến nhảy dựng lên: "Như sao !"

 

Trần Lập nổi giận: "Tôi vì mà bị mọi người nhạo, còn suýt bị đuổi học, đòi năm vạn đã là nhẹ rồi."

 

"Nếu không chịu, thì chúng ta chia tay, quy đổi số tiền tôi đã bù vào cho trước đây thành tiền mặt rồi trả lại tôi."

 

Đừng Trương Đình Đình lúc nào cũng ra vẻ tiểu thư nhà giàu, thực ra bố mẹ ta chỉ là công chức bình thường, mỗi tháng chỉ cho ta một nghìn tiền sinh hoạt phí. 

 

Họ không nỡ chi tiền cho ta, lại ảo tưởng rằng sau khi tốt nghiệp ta sẽ câu một chồng giàu có về nhà. 

 

Trương Đình Đình lớn lên trong hoàn cảnh gia đình như , có thể nghĩ ra mưu kế dùng tiền sính lễ để thao túng đàn ông, cũng chẳng có gì là lạ.

 

Vì dụ dỗ giáo quan mà ta bị các học châm chọc chế giễu. 

 

Trần Lập là người duy nhất chịu đứng về phía ta. 

 

Trong cảnh không ai giúp đỡ, dù trong lòng không muốn, ta vẫn phải đồng ý với cầu của Trần Lập: số tiền sính lễ năm vạn còn lại sẽ xóa bỏ một lần. 

 

Cô ta nghĩ rằng có thể cứu vãn trái tim của Trần Lập. 

 

Ai ngờ rằng, đây chính là khởi đầu của cơn ác mộng của ta.

 

7.

 

Bản chất thật của đàn ông lộ ra thường chỉ trong chớp mắt. 

 

Người từng chiều chuộng Trương Đình Đình hết mực, giờ đây đã đổi vị thế, bắt đầu sai khiến ta.

 

"Trời mưa to thế này, sao cứ phải ăn cơm nồi đất ở cổng trường? Ăn ở căng tin không à?"

 

"Sáng mai tôi có tiết lúc 8 giờ, sao đi ra ngoài phố mua bữa sáng cho ?"

 

"Trạm giao hàng đóng cửa lúc 10 giờ, bây giờ đã là 9 giờ 50, bảo tôi đi lấy hàng bây giờ, muốn tôi bay qua đó à?"

 

"Anh có thể đừng vô lý như không?"

 

Trương Đình Đình thường xuyên nhận những cuộc gọi của Trần Lập trong ký túc xá, giọng điệu của ta càng lúc càng căng thẳng, càng ngày càng nóng nảy. 

 

Cô ta chẳng ngại chúng tôi nghe thấy, lúc nào cũng bật loa ngoài.

 

Đầu dây bên kia, Trần Lập bày ra bộ dạng tự mãn, coi trời đất không bằng mình. 

 

Ai mà còn ra sự hèn mọn của hắn ngày trước?

 

"Tôi vô lý? Trương Đình Đình, quên rồi à? Trước đây đã đối xử với tôi thế nào?"

 

"Cô có muốn đi hay không cũng phải đi, đừng quên đã bán mình cho tôi với giá 10 vạn từ lâu rồi."

 

"Bây giờ là của tôi, tôi là chủ nhân của , tôi cũng phải nghe."

 

"Ngay bây giờ, lập tức, đi lấy bưu phẩm về cho tôi."

 

Trương Đình Đình vội vã chạy ra khỏi ký túc xá, thậm chí còn không kịp đi giày.

 

Tống Chi tôi với vẻ mặt đầy ẩn ý: "Đây có phải gọi là tự tự chịu không?"

 

Tôi khẽ mỉm , với giọng đầy vẻ mỉa mai: "Ơ, sao mà không phải chứ?"

 

Vài ngày sau, chỉ còn mình tôi trong phòng ký túc. 

 

Trương Đình Đình với dáng vẻ nhếch nhác mở cửa bước vào, thấy tôi, ta như con mãnh thú điên cuồng lao tới, nắm chặt tay tôi.

 

"Có phải là mày không? Có phải mày cố ý gọi Trần Lập đến sân vận không?"

 

Tôi mạnh mẽ hất tay ta ra, rồi tát thẳng vào mặt ta một cái.

 

"Mày phát điên thì ra ngoài mà điên!"

 

Trương Đình Đình chắc nghe gì đó từ Trần Lập, vì không có chứng cứ xác thực, nên mới chạy về đây hỏi tôi. 

 

Cô ta giống như hổ giấy, bị tôi tát một cái, tất cả hùng hổ bỗng chốc tan biến. 

 

Cô ta ngồi thụp xuống đất, bật khóc nức nở.

 

"Thằng khốn Trần Lập không coi tao là con người. Một ngày nó có thể sai tao tám trăm lần."

 

"Ngay cả trâu của đội sản xuất cũng không cực nhọc bằng tao."

 

Một lát sau, ta lau khô nước mắt rồi đứng dậy, dựa vào tường một mình, giọng đầy quyết tâm:

 

"Tao sẽ chia tay với nó!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...