Này Thì Giảm Sính [...] – Chương 5

Cô ta bị tôi chặn họng đến không lời nào.

 

Cô ta đeo khẩu trang rồi bỏ đi, trước khi đi còn buông lời đe dọa: "Các cậu chờ đấy!"

 

5.

 

Buổi huấn luyện quân sự chiều nay, tôi lại bị Lưu Quang đem ra "vật tế" để lấy lòng Trương Đình Đình. 

 

Chỉ vì lúc đứng tư thế quân đội, người tôi hơi chúi về phía trước một chút, hắn đã kéo tôi ra riêng và bắt đứng dưới nắng tập mã bộ. 

 

Nhìn tôi toàn thân run rẩy, mồ hôi ướt đẫm, trông thảm không thể tả, Trương Đình Đình khoái chí hơn bao giờ hết. 

 

Cô ta từ xa một khẩu hình với tôi: "Đáng đời!"

 

Lưu Quang lén lút đi đến bên cạnh Trương Đình Đình, nhân lúc không ai để ý, đặt bàn tay bẩn thỉu của hắn lên mông ta. 

 

Tôi cố nén cơn giận trong lòng, bóng dáng đang ngày càng đến gần, chỉ

 

Sau đó, tôi lặng lẽ giơ ngón giữa về phía Trương Đình Đình và cũng đáp lại bằng một khẩu hình: "Đồ ngu."

 

Cô ta tức đến trừng lớn mắt, không biết gì với Lưu Quang. 

 

Chỉ thấy hắn bỏ bàn tay bẩn thỉu từ mông ta xuống, mặt hầm hầm tức giận, định đi về phía tôi. 

 

Chưa kịp đi nửa đường thì bị lon nước ngọt bay từ xa tới nện thẳng vào sau gáy. 

 

Lưu Quang đau đớn chửi một câu tục tĩu. 

 

Nhưng chưa kịp đứng lên thì đã bị Trần Lập đá thẳng vào bụng. 

 

Vừa đá, ta vừa mắng:

 

"Mày là cái thứ gì mà dám đụng vào của ông mày đây!"

 

"Còn dám đặt tay lên mông ấy, dung tục như , mày có xứng đáng với bộ quân phục trên người không?"

 

"Ngay cả góc tường của ông cũng dám đào, tao sẽ đạp chết mày, đạp chết mày!"

 

Trần Lập như một con thú hoang điên cuồng, từng cú từng cú giáng xuống người Lưu Quang. 

 

Lưu Quang cũng không phải dạng vừa, rất nhanh đã chiếm thế thượng phong, chỉ trong vài chiêu đã đánh cho Trần Lập mặt mày bầm tím. 

 

Các học xung quanh đều sợ đến đờ người, không một ai dám bước lên can ngăn. 

 

Chỉ có Trương Đình Đình đứng bên cạnh gào khóc trong hoảng loạn.

 

"Đừng đánh nữa, dừng tay lại đi!"

 

Lưu Quang thẳng vào mặt ta.

 

"Con khốn! Mày còn dám lừa tao là mày độc thân!"

 

Cuộc ẩu đả giữa hai người nhanh chóng biến thành một cuộc đánh hội đồng cả nam lẫn nữ. 

 

Cuối cùng, nhờ có huấn luyện viên của lớp bên cạnh đang tập luyện phát hiện sự việc chạy sang can thiệp, trận chiến này mới dập tắt. 

 

Lưu Quang, Trần Lập và Trương Đình Đình đều bị gọi lên văn phòng. 

 

Bạn học xung quanh thở phào nhẹ nhõm.

 

Tống Chi trực tiếp ngồi phịch xuống đất, ha hả: "Hay lắm, hay lắm, từ lâu đã ngứa mắt với đôi cẩu nam nữ này rồi."

 

"Chúng tôi đang huấn luyện quân sự, còn họ thì tán tỉnh nhau, thật không biết xấu hổ."

 

"Hy vọng trường nhanh chóng thay giáo quan rác rưởi này đi."

 

"Nhắc mới nhớ, không phải trai của Trương Đình Đình đang huấn luyện ở sân phía nam sao, sao tự nhiên lại chạy qua đây bắt gian ?"

 

Còn có thể là vì sao nữa chứ?

 

Đương nhiên là vì tôi rồi.

 

Là tôi cố chạy đến trước mặt Trần Lập, vừa bóng gió rằng Trương Đình Đình thường xuyên quên mang bình nước khi huấn luyện quân sự. 

 

Tôi ám chỉ với ta, lúc này mà mang cho ta một chai nước lạnh, biết đâu ta cảm quá, giảm cho vài ba vạn tiền sính lễ. 

 

Vài ba vạn là khái niệm gì chứ?

 

Đó là số tiền mà Trần Lập phải đội mưa đưa cơm cho Trương Đình Đình mấy chục lần, phải khiêng mấy chục kiện hàng dưới trời nắng gắt mới có thể kiếm .

 

Lưu Quang dựa vào cái mác giáo quan, nghĩ rằng các học không dám gì hắn, cho nên ngày càng tán tỉnh Trương Đình Đình nhiều hơn, hành vi cũng càng lúc càng táo tợn. 

 

Chính vì , tôi mới nghĩ ra cách một mũi tên hai con nhạn.

 

6.

 

Tôi đã đem đoạn ghi âm Lưu Quang lăng mạ học sinh mà tôi đã chuẩn bị sẵn giao lên tay lãnh đạo. 

 

Cộng thêm việc hắn có hành vi không đúng đắn, nhà trường trực tiếp đuổi hắn khỏi trường. 

 

Trần Lập vì đánh nhau nên bị kỷ luật. 

 

Trương Đình Đình tuy bắt cá hai tay không vi phạm nội quy của nhà trường nên không bị xử

 

Tuy nhiên, cảm giữa ta và Trần Lập lại rạn nứt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...