Nói Trần Lập nghe lời Trương Đình Đình không bằng ta nghe lời đồng tiền.
Đợi đến khi số tiền sính lễ bị xóa sạch, chắc chắn ta sẽ hiện nguyên hình.
Trương Đình Đình có một tật xấu là hay quên.
Cô ấy thường xuyên dùng xe đạp chung mà quên khóa, khiến điện thoại liên tục bị trừ tiền.
Thế là Trần Lập thường xuyên bị ấy ép buộc, phải chạy khắp trường dưới cái nắng gay gắt để tìm lại chiếc xe đạp mà ấy đã đi.
Trần Lập vì muốn kiếm tiền cưới vợ, đúng là dốc hết sức mình.
Bất kể là mưa gió hay nắng cháy, chỉ cần Trương Đình Đình ra lệnh, dù ta đang đi vệ sinh, cũng lập tức lao ra như một kẻ hầu.
Dần dần, người ta không gọi ta bằng tên nữa, mà gọi là "liếm cẩu."
Có người cợt hỏi ta Trương Đình Đình có gì quyến rũ mà ta lại chịu "liếm" đến mức như .
Mỗi lần như thế, ta chỉ không gì.
Vì Trương Đình Đình thực ra chẳng có gì quyến rũ cả.
Trần Lập sở dĩ bám dính ấy không rời là vì ta không thể tìm ai ngốc như Trương Đình Đình.
Không chỉ vì mười vạn đồng mà bán mình, ấy còn nghĩ cách giúp ta cưới mình mà không tốn một xu.
Mọi người đều nghĩ ta im lặng vì ngại ngùng, chỉ có tôi bắt tia nham hiểm thoáng qua trong ánh mắt ta.
Buổi tối, khi tôi chạy bộ về dưới lầu ký túc xá, cờ gặp hai người họ đang cãi nhau.
"Mỗi lần chỉ giảm 200 thôi! Em có biết có mấy lần vì đi khóa xe cho em mà suýt nữa bị say nắng, suýt nữa mất mạng không!"
"Em có biết học gì về không? Bọn họ gọi là liếm cẩu, kẻ liếm láp giỏi nhất trường đấy!"
"Anh vì em mà chịu đựng những lời nhục mạ như thế, cuối cùng em lại bảo chỉ giảm cho 200?"
"Em coi như kẻ ăn mày à!"
Trương Đình Đình không hài lòng vì mới khai giảng đã giảm ba vạn, sợ rằng không bao lâu nữa số tiền sính lễ của mình sẽ bị giảm sạch.
Không ngờ Trần Lập lại buột miệng: "Hết càng tốt."
Hai người vì câu này mà nổ ra trận cãi vã kịch liệt, Trương Đình Đình thậm chí còn đòi chia tay.
Tim tôi chợt giật thót.
Nếu bọn họ chia tay thì sao tôi trả thù đây?
Thế là tôi vội bước tới, trở thành người hòa giải.
"Anh ấy không phải vì tiền của cậu."
"Ý của ấy là, sính lễ không còn, thì có thể sớm kết hôn với cậu."
Trần Lập lập tức theo lời tôi mà tiếp.
"Đúng, đúng, Đình Đình, thật sự không phải vì tiền của em, chỉ là muốn sớm ở bên em."
"Chờ sau khi kết hôn, sẽ đối xử tốt với em hơn bây giờ cả ngàn lần, cả vạn lần."
"Đến lúc đó, em muốn sai bảo thế nào cũng ."
Trương Đình Đình suy nghĩ một lúc.
Tôi đoán ấy đang tưởng tượng cuộc sống của mình sau khi kết hôn, công chúa còn Trần Lập nô lệ.
"Được rồi, thì nghe theo đi, đã giúp em nhiều lần như , cộng lại giảm cho năm nghìn."
Trần Lập : "Đúng rồi, như mới ngoan chứ."
Hai người lại thản nhiên hôn nhau.
Tôi lạnh lùng bước đi.
Đồ cặn bã thì phải dính chặt với nhau, cùng nhau xuống địa ngục!
4.
Không ngờ rằng Trương Đình Đình lại dùng chiêu trò mà áp dụng với Trần Lập để đối xử với chúng tôi.
"Các cậu biết đấy, mình định sau khi tốt nghiệp đại học sẽ kết hôn. Là cùng phòng, các cậu phải góp tiền mừng chứ.”
“Nể là học, mình cũng không đòi hỏi quá nhiều, mỗi người chỉ cần góp một vạn tệ là rồi."
Hứa Duyệt giật mình hét lên: "Một vạn tệ! Ở chỗ bọn mình từng đó tiền có thể ăn cưới nhiều lần lắm đó."
Trương Đình Đình khinh bỉ : "Nơi quê mùa hẻo lánh của các cậu sao có thể so sánh với thành phố hạng nhất của bọn mình ."
Một lát sau, ta lại "rộng lượng" : "Thôi , thôi , gặp nhau thường xuyên như , mình cũng không khó các cậu nữa. Thế này nhé, sau này các cậu giúp mình một việc gì đó, mình sẽ trừ dần tiền mừng cưới, đến lúc mình kết hôn, các cậu sẽ không cảm thấy quá áp lực đâu."
"Tống Chi, tay cậu khéo léo, cậu giúp mình giặt một lần đồ lót, mình sẽ trừ cho cậu một trăm tệ."
"Hứa Duyệt, cậu đánh giày sạch lắm, giúp mình đánh giày một lần, mình trừ hai trăm tệ."
"Còn có Mễ Khả, cậu trang điểm đẹp nhất, sau này mỗi buổi sáng cậu dậy sớm nửa tiếng để giúp mình trang điểm, mình sẽ trừ ba trăm tệ. Thế nào, mình đối xử với cậu tử tế chứ!"
Tử tế cái đầu cậu!
Bạn thấy sao?