Này Thì Giảm Sính [...] – Chương 2

Sự chu đáo và tận tâm của ta chỉ là giả dối.

 

Một người như ta, từ vùng núi nghèo khó bò ra, không gia thế, không bối cảnh, cũng chẳng có ngoại hình.

 

Nếu không giả vờ chu đáo và tận tâm một chút, sao ta có thể lừa một thiếu suy nghĩ như Trương Đình Đình?

 

Ánh mắt của Trương Đình Đình thi thoảng liếc về phía tôi, như đang chờ tôi cũng bày tỏ sự ngưỡng mộ giống như hai cùng phòng kia.

 

Đúng như ấy mong đợi, tôi không chỉ khen ấy có phúc mà còn thổi phồng của họ thành chuyện thế kỷ.

 

Khi ấy đang chìm đắm trong sự tâng bốc của tôi, tôi đột ngột chuyển lời: "Bạn trai cậu hôm nay vất vả thế này, giảm một vạn thì ít quá, ít nhất cũng phải giảm hai vạn mới đúng."

 

Nụ trên mặt Trương Đình Đình cứng đờ.

 

Mười vạn sính lễ, ít thì không ít, nhiều cũng không hẳn là nhiều.

 

Mới chỉ vừa khai giảng mà đã mất hai vạn, bốn năm tới ấy còn lấy gì để cầu Trần Lập tiếp tục phục vụ như trâu ngựa?

 

Trương Đình Đình không ngốc, có lẽ ấy cũng đã nghĩ đến điều này, nên mãi mà không đáp lại.

 

Trần Lập vội vàng dừng lau nhà, trong mắt lóe lên một tia sáng, bắt đầu trả giá: "Đình Đình, thấy cùng phòng của em đúng. Trời nóng thế này, chỉ riêng chuyện giúp em lấy hàng, đã chạy tới lui hơn chục lần, chưa kể còn đưa em đi báo danh, mua đồ sinh hoạt. Nể hôm nay suýt bị say nắng, em giảm cho hai vạn đi."

 

Trương Đình Đình vì giữ thể diện, dù trong lòng không muốn, vẫn nhượng bộ.

 

"Được rồi, giảm cho hai vạn."

 

"Nhưng sau này nếu không tốt, em có thể tăng lại bất cứ lúc nào đấy."

 

Trần Lập vội vàng gật đầu cúi mình: "Không đâu, không đâu, nhất định sẽ đối tốt với em."

 

Thấy Trần Lập phục tùng hoàn toàn, trên mặt Trương Đình Đình lại nở nụ đắc ý.

 

Tôi thầm nghĩ: Hừ, cứ đi, nữa đi.

 

Đến khi biết bộ mặt thật của người đàn ông trước mắt này, chắc sẽ không còn nổi nữa.

 

3.

 

Đêm hôm đó, tôi đột nhiên bị một loạt tiếng ồn ào đánh thức.

 

Kéo rèm cửa sổ ra , mới phát hiện là Trương Đình Đình đang gọi điện khóc lóc với trai, than thở vì đau bụng kinh như sắp chết mất.

 

Ba giờ sáng, ấy vô tư bật loa ngoài công khai như không có ai xung quanh.

 

Ai mà chịu nổi chứ.

 

Tôi khó chịu đá mạnh vào thành giường, chửi ấy là đồ thần kinh.

 

Tống Chi cũng bực bội than thở: "Được rồi, mai khóc tiếp đi, đêm hôm khuya khoắt dù cậu có hét to đến mấy thì trai cậu cũng không mua thuốc cho cậu đâu."

 

Ai đó hừ nhẹ một tiếng từ trong mũi: "Cũng chưa chắc."

 

Trường học không có tiệm thuốc nào mở 24 giờ.

 

Thêm nữa là trường ở xa trung tâm, dù có đặt trên Meituan cũng chẳng ai nhận đơn.

(Meituan là một kênh mua sắm online bên Trung)

 

Nửa đêm nửa hôm, trai ấy có thể hô biến ra thuốc sao?

 

Không ngờ một tiếng sau, ấy thực sự chạy xuống lầu lấy thuốc một cách phấn khích.

 

Khi trở lại, mặt ấy đầy vẻ khoe khoang: "Tự vả rồi chứ gì, mấy tên cẩu độc thân."

 

Chúng tôi nghe đám con trai bên tiểu đội bên cạnh kể lại trong lúc huấn luyện quân sự, mới biết nguồn gốc của thuốc.

 

Hóa ra Trần Lập vì muốn lấy ibuprofen cho ấy, đã không tiếc nửa đêm gõ cửa phòng quản lý ký túc xá, còn quỳ xuống cái "rầm" trước mặt dì quản lý.

 

Anh ta còn mất mười phút để kể lể khổ sở.

 

Dì quản lý hôm sau nhắc lại chuyện này mà vẫn đầy bực bội.

 

"Giới trẻ bây giờ đúng là không có chừng mực phép tắc gì cả."

 

"Tôi đã già thế này rồi mà còn bị ép tham gia vào cái màn kịch của tụi nó."

 

Sau chuyện đó, dư luận về Trần Lập bị chia hai phe.

 

Có người nhạo Trần Lập là kẻ liếm láp bật nhất trong trường, vì một đứa con mà còn quẳng cả lòng tự tôn đàn ông đi.

 

Có người lại ghen tị với Trương Đình Đình, vì ấy có một mối mãnh liệt như thế.

 

Ghen tị vì ấy có một người trai luôn nghe lời, chiều chuộng hết mực.

 

Nhưng điều mà họ không biết là, trên đời này chẳng có ai sẵn lòng hy sinh vô điều kiện.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...