Này Thì Giảm Sính [...] – Chương 1

Bạn cùng phòng thích dùng sính lễ để thao túng đàn ông.

 

Giúp ấy mua đồ ăn một lần, sính lễ giảm 200; lấy hộ một gói hàng, sính lễ giảm 500; viết hộ một bài luận, sính lễ giảm 2000.

 

Tôi đã với ấy rằng con không nên tự vật hóa chính mình.

 

Nghe lời tôi, ấy dừng hành đó lại.

 

Thế , khi trai ấy cầu hôn, lại đòi một sính lễ hai mươi vạn.

 

"Bạn cùng phòng của tôi đã rồi, phụ nữ không phải hàng hóa, không thể giảm giá cho bản thân, cho nên những ưu đãi trước đây không còn tính nữa nhé."

 

Bạn trai ấy không lấy ra hai mươi vạn, ta trút toàn bộ cơn giận lên tôi, trong ngày tôi tốt nghiệp, ta dùng dao đâm chết tôi.

 

"Nếu không phải vì mày lo chuyện bao đồng, tao đã có thể cưới ấy mà không mất một xu nào."

 

Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở lại ngày đầu tiên cùng phòng giảm giá sính lễ cho chính mình.

 

1.

 

"Anh , thấy hôm nay vất vả như , sau này khi kết hôn sính lễ sẽ giảm cho một vạn nhé."

 

Nghe thấy giọng quen thuộc này, tôi biết mình đã trùng sinh về ngày khai giảng đại học.

 

Bạn cùng phòng tôi, Trương Đình Đình, sau khi tự hạ thấp giá trị của mình trước mặt trai, liền kéo chúng tôi ra một góc, đầy thần bí kể về tuyệt chiêu kiểm soát chồng của ấy.

 

"Nếu muốn đàn ông sẵn lòng đối tốt với mình, mình phải cho ta nếm chút ngọt ngào."

 

"Ví dụ, tôi đã bàn bạc với trai, khi kết hôn ấy sẽ đưa tôi sính lễ mười vạn."

 

"Còn trước khi kết hôn, nếu ấy mua giúp tôi bữa ăn một lần, sính lễ sẽ giảm 200; lấy giúp tôi gói hàng, sính lễ giảm 500; viết hộ tôi bài luận, sính lễ giảm 2000."

 

"Một mặt, ấy sẽ cảm thấy mình hưởng ưu đãi, mặt khác, tôi lại có thể tận hưởng dịch vụ miễn phí từ ấy. Thật là hai bên cùng có lợi."

 

"Chị em à, nếu các trai, không ngại thử cách của tôi, bảo đảm ấy sẽ răm rắp nghe lời các ."

 

Nghe , tôi nhíu mày.

 

Chỉ có hàng hóa mới bị giảm giá từng lần một.

 

Cách ấy hành xử chẳng phải là tự biến mình thành món hàng chờ đàn ông mua sao?

 

Hơn nữa, lại là một món hàng rẻ tiền.

 

Cuối cùng, khi các cầu hoàn thành, gã đàn ông có thể cưới ấy về mà không phải bỏ ra một đồng nào.

 

Được tiếp nhận nhiều tư tưởng nữ quyền, tôi không kìm một câu: "Con vẫn không nên tự vật hóa mình."

 

Biểu cảm của Trương Đình Đình cứng lại ngay lúc đó.

 

Các cùng phòng khác cũng đồng với tôi.

 

Vì thể diện, ấy đành miễn cưỡng sẽ dừng việc đó lại.

 

Nhưng không ngờ rằng, sau lưng, ấy càng lấn tới, dùng sính lễ lá bài để bắt trai mình, Trần Lập, việc như trâu ngựa.

 

Nhưng đến khi Trần Lập hỏi ấy khi nào thì đăng ký kết hôn, ấy thẳng thừng đáp: "Sính lễ còn chưa có, đăng ký gì chứ."

 

Trước câu hỏi của Trần Lập, không ngần ngại đẩy tôi ra bia đỡ đạn.

 

"Bạn cùng phòng em đã rồi, phụ nữ không phải hàng hóa, nên những ưu đãi trước đây không còn giá trị nữa."

 

"Nếu muốn cưới em, thì trước tiên phải chuẩn bị hai mươi vạn sính lễ để thể hiện thành ý."

 

Gia đình Trần Lập là hộ nghèo ở nông thôn, đừng hai mươi vạn, ngay cả hai vạn cũng khó mà gom đủ.

 

Nhận ra mình bị giỡn suốt bốn năm, ta trút toàn bộ cơn giận lên tôi, và trong ngày tôi tốt nghiệp, ta cầm dao đâm chết tôi.

 

Sống lại một lần nữa, tôi nhất định sẽ bắt đôi cẩu nam nữ này nợ máu phải trả bằng máu!

 

2.

 

Trần Lập nghe thấy sính lễ có thể giảm một vạn, liền việc càng chăm chỉ hơn.

 

Không chỉ giúp Trương Đình Đình dọn giường xong xuôi, mà ta còn cầm cây lau nhà lau sàn phòng ký túc sạch bóng.

 

Hai cùng phòng khác là Hứa Duyệt và Tống Chi không kìm mà cảm thán.

 

"Bạn trai cậu thật là chu đáo, tận tâm quá."

 

Nghe có người khen mình, Trần Lập đang khom lưng lau nhà nhếch miệng .

 

Còn tôi thì chỉ nở một nụ lạnh.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...