Tới bệnh viện, sau khi trải qua một loạt quá trình cấp cứu, bác sĩ tuyên bố, Đào Trọng Nghĩa đã t//ử vo//ng.
Linh hồn Đào Trọng Nghĩa vẫn đang không ngừng tìm cách trở lại thân thể của mình.
Anh ta vừa khóc vừa gào, phát điên một lúc lâu mới chậm rãi tiếp nhận sự thực là bản thân đã ch//ết.
Bạch Chi Mai đưa th//i th//ể của Đào Trọng Nghĩa tới nhà tang lễ, sau đó phát tang cho mấy người thân chí cốt, bảo bọn họ ngày mai tới tham dự lễ tang của Đào Trọng Nghĩa.
Sau khi chuẩn bị tốt cho lễ tang ngày mai, Bạch Chi Mai gọi điện thoại cho mẹ.
"Mẹ, hôm nay con muốn đi thăm dì Chu. Mẹ có đi cùng không?"
Giọng điệu của mẹ có chút hoang mang: "Hôm nay mới là mùng 10, không phải cứ 15 hàng tháng con đều đi thăm dì Chu à?"
Nghe đến đây, Đào Trọng Nghĩa ngây ngẩn cả người: "Chi Mai, không ngờ tháng nào cậu cũng đi thăm mẹ tôi."
Bạch Chi Mai trầm mặc một lúc: "Mẹ, con có chuyện muốn với mẹ. Mẹ chuẩn bị tâm lý một chút... Đào Trọng Nghĩa ch//ết rồi..."
Mẹ và dì Chu cùng người hầu ở nhà họ Mai, nên cũng thành thân.
Từ nhỏ, dì Chu đã rất thương Bạch Chi Mai, mà mẹ cũng dốc hết lòng chăm sóc Đào Trọng Nghĩa.
Hồi đấy còn có học nhạo và Đào Trọng Nghĩa không có cha.
Bạch Chi Mai sẽ an ủi ta: "Đào Trọng Nghĩa, tuy rằng hai chúng ta đều không có cha, chúng ta có hai người mẹ."
Sau đó, quan hệ giữa và Đào Trọng Nghĩa càng thêm thân thiết, hai mẹ cũng vô cùng vui mừng.
Ở trong lòng hai người, bốn người bọn họ đã sớm là người một nhà.
Trên đường tới viện điều dưỡng, mẹ vẫn không ngừng lau nước mắt.
Linh hồn Đào Trọng Nghĩa ngồi ở hàng ghế sau, hai mắt ửng đỏ, không biết suy nghĩ cái gì.
Trong phòng bệnh của viện điều dưỡng.
Dì Chu thấy Bạch Chi Mai tới cũng không có phản ứng gì lớn.
Bởi vì bà ấy mắc bệnh Alzheimer đã rất nhiều năm, đã sớm không nhận ra .
Để không thêm rắc rối cho Đào Trọng Nghĩa, bà ấy lựa chọn tới sống trong viện điều dưỡng.
Nhưng khi bà ấy thấy mẹ tới thì lại có chút kích .
Bà ấy muốn chuyện, lại không nên lời, bởi vì toàn thân bà ấy đều cắm đầy ống dẫn, ngay cả trong cổ họng cũng có.
Đào Trọng Nghĩa thấy cảnh tượng trước mắt, gần như sụp đổ.
Anh ta gào to: "Mẹ... Mẹ!"
Anh ta lao tới bên giường bệnh, muốn chạm vào dì Chu, không sao chạm vào .
"Bạch Chi Mai, tại sao mẹ tôi bệnh thành như mà lại không cho tôi biết!" Anh ta lớn tiếng rít gào với .
Đúng lúc bác sĩ chủ nhiệm vào kiểm tra phòng, gọi Bạch Chi Mai qua văn phòng bác sĩ chuyện.
Linh hồn Đào Trọng Nghĩa cũng đi theo .
"Cô Bạch, có thể thông báo cho cậu Đào tới đây thăm mẹ cậu ấy, giúp chúng tôi không?"
"Y tá bên tôi đã gọi điện thoại cho cậu Đào rất nhiều lần, cậu ấy không phải đang họp, thì là đang uống tới say khướt."
"Bệnh của bà Chu đã là bệnh Alzheimer giai đoạn ba. Từ sau lần bị viêm phổi kia thì thân thể của bà ấy càng ngày càng kém, thời gian đã không còn nhiều nữa. Cô bảo cậu Đào tới thăm mẹ mình đi chứ!"
Bạch Chi Mai tiếc nuối thở dài một tiếng: "Tôi đã rất nhiều lần rồi..."
Đào Trọng Nghĩa trợn to mắt như muốn nứt ra, trừng trừng : "Bạch Chi Mai, dối! Cô với tôi vào lúc nào..."
Nhưng giây sau, ta giống như bị sét đánh đứng ch//ết trân ở đó: "Không đúng, đã từng với tôi... Bạch Chi Mai, rõ ràng đã nhắc nhở tôi rất nhiều lần!"
"Tại sao tôi lại không đến? Con mẹ nó tại sao tôi lại không đến!"
Bạch Chi Mai lạnh trong lòng, bởi vì ban ngày bận việc, buổi tối lại bận mua say, ngoại trừ Mai Thu Hương, trong lòng đâu còn ai khác...
Lúc rời đi, có cho bác sĩ biết, Đào Trọng Nghĩa đã xảy ra chuyện và qua đời.
Nếu sau này dì Chu có vấn đề gì, thì cứ gọi điện thoại trực tiếp cho .
Lúc gần đi, lại nộp cho dì Chu 10 vạn tiền viện phí.
Đào Trọng Nghĩa đứng bên cạnh, vẻ mặt phức tạp : "Chi Mai, cảm ơn ..."
Bạn thấy sao?