Bạch Chi Mai vừa trở lại công ty, Mai Thu Hương đã dẫn theo đoàn luật sư của tập đoàn Thịnh Thế tới.
Bạch Chi Mai bảo vệ đuổi bọn họ ra ngoài.
Tiểu công chúa Mai Thu Hương của chúng ta sao có thể chịu nổi sự ấm ức này.
Cô ta thừa dịp bảo vệ không ý, trực tiếp quẹt thẻ đi vào thang máy chuyên dụng của giám đốc, xông ào ào vào văn phòng tổng giám đốc.
Đương nhiên, người ngồi ở văn phòng tổng giám đốc hiện tại là Bạch Chi Mai.
"Bạch Chi Mai, tại sao không cho chúng tôi vào? Cô cho rằng có thể trốn tránh sao?"
Bạch Chi Mai khẽ nhướn mày, lạnh lùng về phía Mai Thu Hương: "Mai Thu Hương, ngoan ngoãn trở về là bà Thịnh của đi, tôi sẽ thả cho một con đường sống."
Mai Thu Hương hừ một tiếng, vẻ mặt lộ rõ sự khinh thường: "Bạch Chi Mai, tới bây giờ mà vẫn còn cứng miệng thế?"
"Tôi rất ngạc nhiên! Sao ở trước mặt tôi, lại vẫn có thể bày ra cái dáng vẻ thấu mọi chuyện như chứ? Rõ ràng, từ đầu tới cuối, tôi đều dẫm nát dưới lòng bàn chân!"
Trên mặt Đào Trọng Nghĩa toát ra vẻ chán ghét, Mai Thu Hương mặt mày dữ tợn giống như chưa từng quen biết ta.
"Mai Thu Hương, rốt cuộc đã lừa tôi bao nhiêu chuyện? Cô lại xem dưới bộ da ngây thơ tươi sáng của mình đã cất giấu linh hồn vặn vẹo tới cỡ nào!"
Lời kế tiếp của Mai Thu Hương, trùng hợp sao đã trả lời hết các vấn đề của ta.
"Bạch Chi Mai, chỉ là con của một người hầu, dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như ! Cô phải giống như một đống sắt rỉ, nát vụn dưới đất. Lần đầu tiên tôi gặp và Đào Trọng Nghĩa đã rất chán ghét hai người, chán ghét ánh mắt không hề sợ hãi của hai người! Rõ ràng tôi mới là chủ của nhà họ Mai, vì sao ánh mắt hai người tôi lại không hề có chút khúm núm nào."
"Tình cảm giữa và Đào Trọng Nghĩa càng sâu đậm, thì tôi càng muốn hoại nó."
"Bằng không, sao có thể chứng minh mị lực của tôi? Ở trước mặt Đào Trọng Nghĩa, tôi luôn giả vờ mình là một công chúa không rành việc đời. Thế mà ta tin thật."
"Việc mua túi Chanel năm đó là tôi cố ý, tôi giả vờ như không biết ta không mua nổi! Tôi muốn xem thử Đào Trọng Nghĩa có thể vì tôi tới mức nào? Sau đó, khi ta đi hỏi tiền từ chỗ bà mẹ người hầu kia, tôi thật sự rất vui vẻ..."
Đào Trọng Nghĩa tức giận tới mức hai mắt phóng hỏa, răng nanh cắn chặt, toàn thân không kìm mà run lên.
Anh ta chằm chằm Mai Thu Hương, như muốn cắn rơi một miếng thịt trên người ta: "Tiện nhân! Cô là con tiện nhân... Đào Trọng Nghĩa tôi thật sự là mắt mù tâm cũng mù!"
Đương nhiên Mai Thu Hương không thấy dáng vẻ kh ủng bố đó của Đào Trọng Nghĩa, tiếp tục : "Tôi còn lừa ta rằng, Thịnh Thiên Lăng là đồng tính, chưa từng chạm vào tôi. Tôi tiếp tục treo ta ở đó, chính là để không có ta! Cho dù là rác tôi không cần, thì loại người như cũng không xứng có ."
"Bạch Chi Mai, cũng đủ thâm ! Ở bên cạnh ta li3m cẩu 25 năm, ta nguyện cưới một người đã kết hôn như tôi, cũng không cần ! Cho nên, dựa vào cái gì mà vênh váo tự đắc?"
Đào Trọng Nghĩa gần như muốn nổ tung, cuối cùng ta lại bay trở về bên cạnh Bạch Chi Mai.
Hai mắt ta đỏ bừng, đẫm lệ: "Chi Mai, xin lỗi... Xin lỗi! Đều là lỗi của !"
"Rõ ràng là từng em như , tại sao sau đó lại bị loại đàn bà này hấp dẫn cơ chứ! Rõ ràng khi mua cho em đôi giày chơi bóng có 20 đồng thì đã áy náy muốn điên rồi. Tại sao sau khi có tiền lại chỉ nhớ mua đồ cho Mai Thu Hương!"
"Em như , lại dốc hết lòng Mai Thu Hương... lần lượt lợi dụng lòng tốt của em đối với , lần lượt cho em hy vọng rồi lại khiến em thất vọng. Kỳ thật, cũng rác rưởi như Mai Thu Hương, không xứng với em! Chi Mai... Nếu có kiếp sau..."
Bạn thấy sao?