Chương 3: Chơi cho vui vẻ đi Tại quán bar Trai Tài Gái Sắc.
Bầu không khí cực kỳ xa hoa và trụy lạc,
DJ chơi nhạc định tai nhức óc, có không ít
thanh niên mặc quần áo hở hang hoa chân
múa tay vui vẻ nhảy nhót dưới ánh đèn nhiều màu.
Hạ Nhược Vũ chen lấn trong đám người,
cố gắng kiếm một nơi có thể tìm thấy
mình, qua lại một hồi vẫn
không thấy Lâm Minh Thư đâu.
Cô tìm một nơi vắng người gọi điện thoại
cho Lâm Minh Thư thì đầu bên kia bắt máy
rất nhanh, Hạ Nhược Vũ hét lên: “Minh Thư,
cậu đang ở đâu?”
“Mình ở lầu hai, phòng 210.” Đầu bên kia
điện thoại xong thì cúp máy.
Hạ Nhược Vũ tức muốn chửi người, mẹ
nó đêm hôm khuya khoắt mà tới những chỗ
như thế này không sợ bị lây bệnh à?
Tìm phòng 210 rồi thì đang định
gõ cửa, nghĩ dù có gõ cửa thì
người trong phòng cũng chưa chắc nghe
tiếng nên đẩy cửa phòng vào trong luôn.
Lịch sử luôn xảy ra những chuyện khiến
người ta kinh ngạc, không hề ngờ tới mình
lăn qua lộn lại một hồi mà không tìm
thân của mình, lại tìm trai .
Truyen.one chúc các đọc truyện vui vẻ.
“Hàn Công Danh.” Hạ Nhược Vũ
người đàn ông ngồi trong phòng ôm hai
quyến rũ trong lòng, nghiến răng rặn ra
ba chữ.
Người đàn ông thấy cũng rất
ngạc nhiên, ta đẩy hai trong lòng
ra, : ‘Nhược Vũ, sao em lại ở đây?”
Hạ Nhược Vũ không trả lời câu hỏi của
ta mà nhíu mày ta: “Anh về
nước khi nào ?”
Hàn Công Danh là trai , ta
đang đi du học ở nước ngoài, hai người họ
xa. Bây giờ ta hẳn phải đang ở nước
ngoài mới đúng chứ, sao lại ở đây?
Hàn Công Danh đã không còn xấu hổ
nữa, ta với : “Mới hai tiếng trước
thôi, vốn dĩ muốn gọi điện cho em
bận chút việc ở đây nên…”
Hạ Nhược Vũ hai có dáng
người quyến rũ ở phía sau, híp mắt : “Anh
định chút việc ở đây trước rồi mới quay
Về tìm em à?”
“Nhược Vũ, …”
Hạ Nhược Vũ không quan tâm đến
ta mà hai kia chằm chằm. Hai
bị đến mức sợ hãi, nhỏ giọng :
“Người đẹp à, đừng chúng tôi như
thế chứ, Hàn bảo chúng tôi tới mà,
chúng tôi…”
“Bao nhiêu tiền?” Hạ Nhược Vũ mở
miệng, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Hai bị hỏi câu đó thì hơi ngớ ra,
không hiểu hỏi lại: “Cái gì cơ?”
Hạ Nhược Vũ không có sự kiên nhẫn để
nhiều lời với bọn họ, : “Đêm nay các
ra sân khấu thì trả bao nhiêu tiền?”
“Tám trăm đô.” Hai , tỏ
vẻ sợ sệt.
Hạ Nhược Vũ rút ví ra một xấp tiền đặt
trên bàn rượu, hai : “Tôi cho
các một nghìn đô, tính luôn tiền thưởng,
đêm nay các chỉ cần hầu hạ ta là
rồi.”
Hạ Nhược Vũ xong thì không thèm
quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của hai
đó mà quay lại bên cạnh Hàn Công Danh
: “Tối nay chơi vui vẻ nhé, nhớ ý an toàn”
Hàn Công Danh nhíu mày :
“Nhược Vũ, em có ý gì đây?”
Hạ Nhược Vũ nhướn mày: “Mời chơi
cho đã.” Rồi sang hai ngồi trên
sofa, : “Dáng người cũng chuẩn
đấy, chơi đi nhé, em về trước đây.”
Cô còn chưa quay người thì đã bị Hàn
Công Danh nắm cổ tay : “Nhược Vũ, em
nghe giải thích chuyện đêm nay một
chút đã.”
Hạ Nhược Vũ hơi dùng sức rút tay ra
khỏi bàn tay ta, nhẹ nhàng : “Được
thôi, mai rồi hãy giải thích, hôm nay trả tiền
rồi thì chơi cho vui đi, đừng mất
hứng của bản thân thế chứ.”
Cô đứng thẳng người rồi rời khỏi phòng,
mặt Hạ Nhược Vũ không có một chút cảm
nào, băng qua hành lang với những
ánh đèn lờ mờ, lồng ngực lại bắt đầu đau âm ỉ.
Thì ra bản thân mình cũng có những lúc
bị mù mắt như thế này. Cô ở bên Hàn Công
Danh ba năm rồi, hai người quen nhau lúc
học năm ba đại học, hai người học cùng
trường, sau khi tốt nghiệp đại học, ta
trường học cho đi nước ngoài du học
tiếp.
Còn thì vào trong công ty của nhà
họ Hạ, giúp ba và mẹ xử lý chuyện trong
công ty.
Cô định đợi Hàn Công Danh học nghiên
cứu sinh xong về nước thì sẽ kết hôn. Cô sẽ
ở nhà giúp chồng dạy con, còn đến công
ty việc, sống một cuộc đời bình an, như
cũng hạnh phúc lắm rồi.
Không ngờ…
Cô bước tới phòng 216, Hạ Nhược Vũ đi
ngang qua cửa phòng rồi lùi lại, vào
căn phòng để cửa mở này.
Có hai người đàn ông và một người phụ
nữ. Một người đàn ông đang đè lên thân thể
của người phụ nữ, người đàn ông còn lại thì
khoanh tay đứng một bên , không hề có
chút cảm gì trên mặt.
Hạ Nhược Vũ nhận ra người đàn ông
đang đứng đó, vài giờ trước bọn họ còn vừa
ngủ với nhau.
Bạn thấy sao?