Kể từ chương này sẽ đổi tên nhân vật tại nhà dịch khác nha cả nhà
Kiều Nguyệt Thù tức giận đứng dậy quát lớn.
“Quá đáng?”
Một vị quý nữ khác bên cạnh Nguyễn Thanh Thù như nghe chuyện , che miệng khẽ vài tiếng rồi : “Sao bằng người nào đó ở trước mặt văn võ bá quan lại lao vào lòng người ta chứ?”
Liễu Tương cuối cùng cũng xác định đây là nhắm vào nàng.
Nhưng nàng nghe xong cũng không cảm thấy có gì đáng giận, nàng quả thực đã lao vào lòng Tạ Hành, họ không hề vu oan cho nàng.
Liễu Tương không tức giận, Kiều Nguyệt Thù lại sắp tức nổ phổi, nàng ấy nhất thời lại không tìm lời nào để phản bác, chỉ nắm chặt tay trừng mắt Nguyễn Thanh Thù, hận không thể xông lên xé xác nàng ta.
Đúng lúc này, Liễu Tương đột nhiên lên tiếng: “Cô thiếu rồi.”
Mấy người đều sững sờ, đồng loạt ngẩng đầu nàng, chỉ thấy nàng mỉm rạng rỡ với họ: “Ta còn hôn hắn nữa.”
Nói xong nàng cắn một quả nho, phồng má nheo mắt: “Thơm lắm.”
Xung quanh lập tức im lặng như tờ.
Kiều Nguyệt Thù trừng mắt Liễu Tương, hai mắt tròn xoe.
Vài giây sau, mọi người mới hoàn hồn, lần này Nguyễn Thanh Thù hận không thể xông lên xé xác Liễu Tương, nàng ta tức đến mức mắt đỏ hoe, chỉ vào Liễu Tương mắng với giọng the thé: “Cô thật không biết xấu hổ!”
Hai vị quý nữ khác cũng vội vàng phụ họa: “Đúng , sao có người ra chuyện quá phận như thế mà còn vênh váo tự đắc, phủ tướng quân các người giáo dưỡng kiểu gì ?”
“Ta nghe có người chỉ phu nhân của phó tướng nuôi dạy, trong phủ không có chủ mẫu, thảo nào lại lỗ mảng phóng đãng như !”
Hai người vừa dứt lời, đầu gối liền bị vật gì đó đập mạnh vào, ngay sau đó liền quỳ xuống đất, thấy những
quả nho lăn lóc trên đất, họ mới hiểu ra đây là do Liễu Tương ra tay, lập tức tức giận hét lên: “Cô gì ! Cô dám…”
“Câm miệng!”
Liễu Tương cảm thấy tai mình sắp bị điếc rồi, bực bội ngắt lời họ.
Lúc này, đáy mắt Nguyễn Thanh Thù đã đầy vẻ âm u, nàng ta nhanh chóng bình tĩnh lại, tiến lên đỡ hai vị tiểu thư kia dậy, ngẩng cằm : “Vân Huy tướng quân chính là ỷ vào võ lực ức hiếp người khác như sao?”
Câu quen thuộc khiến Kiều Nguyệt Thù lập tức cảnh giác, nàng ấy vừa định mở miệng, liền nghe Liễu Tương : “Thì ra các biết ta là Vân Huy tướng quân à.”
Kiều Nguyệt Thù im lặng, quay đầu Liễu Tương.
Liễu Tương Nguyễn Thanh Thù với vẻ mặt như có như không: “Vân Huy tướng quân là tòng tam phẩm, xin hỏi mấy vị tiểu thư là phẩm cấp gì ?”
Sắc mặt Nguyễn Thanh Thù biến đổi, nắm chặt khăn tay.
“Nếu không có phẩm cấp trong người, gặp ta tại sao không hành lễ? Gia giáo Nguyễn gia chính là như sao?”
Liễu Tương lại nghiêng đầu hai vị tiểu thư kia, mỉm hỏi: “Rốt cuộc là ai không hiểu lễ nghĩa hả?” Hai vị tiểu thư kia lập tức á khẩu không trả lời , đồng thời về phía Nguyễn Thanh Thù.
Liễu Tương lại hất cằm, tiếp tục : “Vị tiểu thư này là nhà nào ?”
Kiều Nguyệt Thù vội vàng : “Lang trung Lễ bộ, Trần gia.”
Liễu Tương ồ một tiếng, thong thả : “Vậy chính là chính lục phẩm.”
“Vậy có biết vị phó tướng trong miệng là Hoài Hóa đại tướng quân, chính tam phẩm không? Ý của là phu nhân của quan viên chính tam phẩm do Hoàng thượng đích thân phong còn không bằng chủ mẫu nhà sao?”
Vẻ mặt quý nữ kia lúc xanh lúc trắng, nước mắt lưng tròng.
Nguyễn Thanh Thù hít sâu một hơi, ra vẻ như bị oan ức lắm, : “Phẩm cấp cao, là có thể ỷ thế hiếp người sao?”
Kiều Nguyệt Thù ngẩn ra: “Không phải, ai bắt nạt , rõ ràng là các chạy đến sự!”
Liễu Tương bất đắc dĩ liếc Kiều Nguyệt Thù.
Khó trách luôn bị bắt nạt, tiểu nương này gia đình bảo vệ quá tốt, từ nhỏ hun đúc bởi thư hương, dù có tức giận cũng không mắng ra một câu nặng lời.
“Sao nào, Vân Huy tướng quân giữa thanh thiên bạch nhật ra loại chuyện đê tiện đó, còn không cho người ta sao?”
Nguyễn Thanh Thù lạnh : “Nàng ta không những không biết hối cải, còn vênh váo tự đắc, chẳng lẽ không nên lên án sao?”
Kiều Nguyệt Thù tức đến đỏ mặt, trừng mắt Nguyễn Thanh Thù.
Liễu Tương thật sự nhịn không đưa tay kéo nàng ấy: “Ngồi xuống, trừng mắt mà có thể trừng chết người , ta đã sớm bị Tạ Hành trừng chết mấy trăm lần rồi.”
Vừa nhắc đến Tạ Hành, Nguyễn Thanh Thù lập tức không nhịn nữa: “Cô dám trực tiếp gọi tên húy của Thế tử!”
Liễu Tương vô tội chớp mắt: “Có vấn đề gì sao?”
“Còn nữa, cảm thấy hôn Tạ Hành là chuyện bỉ ổi sao?”
Sắc mặt Nguyễn Thanh Thù thay đổi: “Ta không có ý đó! Cô đừng ngụy biện!”
“Vậy có ý gì?”
Liễu Tương : “Hơn nữa chẳng phải cũng muốn hôn sao? Nhưng không dám, tên của Tạ Hành cũng có thể gọi, cũng không dám, chuyện không dám , chẳng lẽ còn không cho phép người khác ?”
Nguyễn Thanh Thù lập tức xấu hổ đến đỏ mặt tía tai: “Cô, sao có thể không biết liêm sỉ như , đừng có bậy!”
Liễu Tương ung dung nàng ta, đến cong cả mắt: “Các là đến lên án ta, xin hỏi lên án thay ai? Tạ Hành sao?”
“Nhưng mà hắn cũng chưa lên án ta, các dựa vào cái gì mà lên án thay hắn?”
Hắn nhiều nhất cũng chỉ bảo nàng cút.
Nguyễn Thanh Thư cắn môi, đầy vẻ không cam lòng và phẫn nộ.
Nàng ta cũng không hiểu, tại sao Thế tử lại dễ dàng bỏ qua cho Liễu Tương như !
Liễu Tương nàng ta, cúi người chống khuỷu tay lên bàn đá, chống cằm một cách thờ ơ: “Cô còn chưa biết đâu, ta còn nắm tay hắn nữa đấy, hắn còn chủ đặt tay vào lòng bàn tay ta.”
Lời này vừa ra, đừng Nguyễn Thanh Thù cùng mấy người kia kinh ngạc thế nào, ngay cả Kiều Nguyệt Thù cũng há hốc mồm Liễu Tương, nhanh chóng ghé sát vào nàng hỏi: “Thật, thật sao?”
Liễu Tương nhỏ giọng bên tai nàng: “Ta đỡ hắn lên ngựa.”
Kiều Nguyệt Thù:
Liễu Tương nhỏ giọng dạy nàng ấy: “Đánh rắn đánh giập đầu, hiểu không?”
Kiều Nguyệt Thù ngẩng đầu Nguyễn Thanh Thù đã sắp khóc đến nơi, ngơ ngác gật đầu: “Hình như hiểu rồi.”
Hiểu hay không không quan trọng, quan trọng là Nguyễn Thanh Thù bị chọc tức thành như , nàng ấy vui quá đi mất.
“Cô… Cô…”
Nguyễn Thanh Thù không nghe thấy hai người gì, nàng ta chỉ cần nghĩ đến cảnh Tạ Hành đặt tay mình vào tay Liễu Tương là đã cảm thấy khí huyết dâng trào, tức giận đến mức tay run rẩy chỉ vào Liễu Tương, hồi lâu cũng không nên lời.
“Ta còn gì nữa nhỉ?”
Liễu Tương tiếp lời Nguyễn Thanh Thù, suy nghĩ một chút rồi nhíu mày: “Những chuyện khác hình như không tiện với , hắn sẽ giận đấy.”
Nguyễn Thanh Thù không chịu nổi kích thích nữa, che miệng xoay người bỏ chạy, hai vị quý nữ cũng vội vàng đuổi theo.
Kiều Nguyệt Thù sau một hồi kinh ngạc, hai mắt sáng long lanh Liễu Tương: “Chiêu Chiêu biểu tỷ, có chuyện gì mà không tiện , mau kể cho muội nghe với.”
Liễu Tương đang định là nàng bịa ra để chọc tức người ta, thì nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nghiến răng nghiến lợi: “Bản thế tử cũng muốn biết, và bản thế tử có chuyện gì không tiện ra thế?”
Tay Liễu Tương run lên, quả nho vừa bứt rơi xuống, cả người bỗng cứng đờ, đầu óc trống rỗng.
Một lúc sau, nàng nhăn mặt muốn khóc mà không ra nước mắt Kiều Nguyệt Thù.
Nhất thời diễn kịch quá nhập tâm, mà không nhận ra Tạ Hành đến từ lúc nào!
Kiều Nguyệt Thù vốn cũng sợ hết hồn, thấy Liễu Tương như , nàng ấy hít sâu một hơi lấy hết can đảm
quay đầu lại, Tạ Hành đang bước ra từ bụi cây, giọng run run: “Thế… Thế tử đến từ lúc nào ạ?”
Giọng Tạ Hành âm trầm: “Lúc ta chủ đặt tay vào lòng bàn tay Vân Huy tướng quân, ta đến ngay lúc đó đấy.”
Kiều Nguyệt Thù: “..”
Liễu Tương: “..”
Liễu Tương nhắm chặt mắt, xong rồi, nàng chết chắc rồi!
Sau một khoảng lặng chết chóc kéo dài, Liễu Tương cuối cùng cũng chậm rãi đứng dậy. Đâm lao thì phải theo lao, với cảnh hiện tại, cho dù nàng có trốn cũng không thoát nổi.
Nhưng sau khi nàng nhanh chóng ngước mắt thoáng qua Tạ Hành, lòng dũng cảm vừa mới dấy lên lại lập tức tan biến.
Hắn trông như sắp nổ tung vì tức giận ấy.
Kiều Nguyệt Thù đan hai tay vào nhau đặt ở trước bụng, nắm chặt. Nàng ấy muốn lên tiếng giải vây cho Liễu Tương, nàng ấy không dám, nàng ấy sợ Tạ Hành muốn chết, hơn nữa hiện tại Tạ Hành trông như muốn ăn thịt người, nàng ấy càng không dám hó hé một tiếng.
Đúng lúc này, hai bóng người chậm rãi bước ra từ sau bụi cây.
Liễu Tương và Kiều Nguyệt Thù ngẩng đầu , đều khựng lại một chút, rồi đồng thời hành lễ: “Thái tử, Nhị hoàng tử.”
Không phải là ba người bọn họ đang ở một khu vườn khác sao, tại sao lại đều ở đây hết thế!
Tạ Thiệu và Tạ Đạm vốn không muốn xuất hiện, bởi vì sự xuất hiện của họ sẽ khiến Liễu Tương càng thêm khó xử, thấy hai nương bị Tạ Hành dọa đến mức không dám thở mạnh, họ lại không thể khoanh tay đứng .
Tạ Thiệu Liễu Tương, còn Tạ Đạm thì chằm chằm Kiều Nguyệt Thù.
Một lúc sau, Thái tử lên tiếng trước: “A Hành, vừa rồi là do thế bắt buộc, những lời của Vân Huy tướng quân cũng không phải xuất phát từ bản tâm, đệ bớt giận.”
Tạ Hành trừng mắt Liễu Tương, sát khí quanh người không giảm đi chút nào.
Tạ Thiệu im lặng một lát, rồi về phía Tạ Đạm.
Tạ Đạm vốn là người ngoài cuộc, thấy tay Kiều Nguyệt Thù nắm chặt đến biến dạng, hắn liền Tạ Hành : “A Hành, nơi này không phải chỗ chuyện, chi bằng tìm một nơi yên tĩnh, để Vân Huy tướng quân giải thích rõ ràng hiểu lầm, đừng dọa người khác.”
Tạ Thiệu nghe liền quanh.
Ở đây, còn có người khác sao?
Liễu Tương khẽ nhíu mày.
Nhị hoàng tử đang thay nàng sao? Một mình đối mặt với Tạ Hành, chẳng phải là đẩy nàng vào hố lửa sao?
Một lúc sau, Tạ Hành không một lời, xoay người rời đi.
Liễu Tương len lén ngước mắt bóng lưng hắn, mái tóc khẽ bay trong gió nhẹ, trong mắt nàng, lại giống như lông mèo xù lên vì tức giận.
Nàng bỗng cảm thấy trước mắt tối sầm.
Hôm nay sợ là nàng khó thoát khỏi kiếp nạn này rồi.
Liễu Tương hít sâu một hơi, chậm rãi đi theo.
Kiều Nguyệt Thù theo bản năng muốn đi theo nàng để bồi tội, vừa đi vài bước, đã bị Tạ Đạm gọi lại: “Kiều tứ nương,”
Kiều Nguyệt Thù khựng lại, ngước mắt Tạ Đạm.
Tạ Đạm đã dời mắt khi nàng ấy ngẩng đầu lên, giọng trầm thấp : “Cởi chuông còn phải do người buộc
chuông, Kiều tứ nương cứ an tâm chờ đợi là .”
Kiều Nguyệt Thù ngẩn ra, liếc Liễu Tương đang cúi gằm đầu, tuy nàng ấy cũng không muốn đối mặt với Tạ Hành, nàng ấy rất lo lắng cho Liễu Tương.
Tạ Đạm lại : “Đây là chuyện của bọn họ, người ngoài không tiện nhúng tay.”
Tạ Thiệu nghe khẽ nhíu mày.
Tuy hắn ta đoán lời Liễu Tương lúc nãy có thể có ẩn , cũng biết Tạ Hành cũng không có ý gì với Liễu Tương, trong lòng hắn ta vẫn mơ hồ cảm thấy bất an.
Cuối cùng Kiều Nguyệt Thù vẫn ở lại, cùng Tạ Thiệu và Tạ Đạm lo lắng chờ đợi.
Phía sau khu vườn này có một hòn non bộ, có thác nước nhỏ đổ từ trên xuống.
Liễu Tương đi theo liền thấy Tạ Hành đứng trên con đường nhỏ giữa hòn non bộ, sát khí đằng đằng chằm chằm vào vũng nước trong, phản ứng đầu tiên của nàng là Tạ Hành đang suy nghĩ xem thế nào để dìm chết
nàng.
Liễu Tương khựng lại một chút, rồi cứng đờ da đầu đi đến trước mặt Tạ Hành, cúi đầu: “Thế tử.”
Ánh mắt Tạ Hành từ từ chuyển từ vũng nước sang Liễu Tương.
Hắn mang theo sát khí dữ dội, chậm rãi tiến lại gần nàng, Liễu Tương theo bản năng lùi lại phía sau, cho đến khi lưng dựa vào vách núi không còn đường lui mới phải dừng lại, nhỏ giọng nhận lỗi: “Thế tử, ta sai rồi, xin lỗi.” Tạ Hành đưa tay mạnh mẽ nắm lấy cằm nàng, buộc nàng ngẩng đầu lên, rồi ngón tay từ từ di chuyển đến cổ nàng, âm trầm : “Muốn chết như thế nào?”
Liễu Tương bất đắc dĩ vào đôi mắt sát khí ngày càng dày đặc của hắn, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển. Chết thì nàng không muốn chết, lúc này người ta sắp bị nàng chọc giận đến phát điên rồi thì cũng không có cách nào giao tiếp , nàng phải nghĩ cách cho hắn nguôi giận trước, hắn mới nghe nàng xạo…bồi tội.
Nhưng bây giờ nàng sợ mình vừa mở miệng hắn sẽ dùng móng vuốt cào chết nàng.
Im lặng một lát, Liễu Tương ngoan ngoãn ngẩng đầu đưa cổ vào lòng bàn tay hắn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Dỗ mèo, phải vuốt lông.
Bóp đi, dù sao hắn cũng không bóp chết nàng !
Tạ Hành bị phản ứng của nàng cho sững sờ, cơn giận ngập trời trong lồng ngực cũng theo đó dừng lại một nhịp.
Nàng là có ý gì!
Ánh mắt Tạ Hành từ từ di chuyển đến cái cổ đang bị mình nắm chặt, thon dài trắng nõn, vô cùng xinh đẹp.
Nhưng lúc này hắn không có tâm trạng thưởng thức, hắn nhanh chóng ngẩng đầu trừng mắt khuôn mặt chướng mắt kia, trên tay hơi tăng thêm lực đạo: “Cô nghĩ bổn thế tử không dám sao?”
Liễu Tương từ từ mở mắt, ánh mắt trong veo đáng thương: “Là ta đã mạo phạm thế tử, bôi nhọ danh dự của thế tử, thế tử muốn thế nào cũng , ta tuyệt không oán trách.”
Tạ Hành nàng chằm chằm một lúc, lạnh: “Tốt.”
Năm ngón tay thon dài dần dần siết chặt, má Liễu Tương bắt đầu đỏ bừng, hơi thở bắt đầu khó khăn, nàng vẫn không hề phản kháng, cho đến khi lực đạo của Tạ Hành ngày càng mạnh, lòng bàn tay nàng buông thống bên người khẽ xoay chuyển.
Nàng sẽ không thực sự đặt cược mạng sống của mình vào tay hắn, nếu hắn thực sự ra tay, nàng cũng có thể thoát thân trong nháy mắt.
Nhưng cho đến giây phút cuối cùng, nàng sẽ không chọc giận hắn.
Tạ Hành người con không hề phản kháng trong tay, khẽ nhíu mày.
Nàng thật sự để mặc hắn xử trí?
Không biết từ lúc nào, hắn dần dần buông lỏng lực đạo.
Bàn tay Liễu Tương dần dần thả lỏng.
“Khụ khụ khụ…”
Đợi đến khi Tạ Hành giảm bớt lực đạo, Liễu Tương không nhịn ho khan một trận, ngước mắt Tạ Hành, đáy mắt ẩn hiện ánh nước.
Tay Tạ Hành vẫn đặt nhẹ trên cổ nàng, chạm phải đôi mắt trong veo vô tội kia, trong đầu bất giác hiện lên
những lời lẽ ngông cuồng của nàng vừa rồi.
‘Cô thiếu rồi, ta còn hôn hắn nữa.
‘Ta còn nắm tay hắn, hắn còn chủ đặt tay vào tay ta nữa kìa.’
‘Tạ Hành còn chưa trách ta, các dựa vào cái gì mà trách ta
‘Những chuyện khác không tiện với các , hắn sẽ giận ta mất.
Cơn giận của Tạ Hành vốn đã nguôi ngoai lại dần dần bốc lên: “Đừng bổn thế tử bằng vẻ mặt này! Bổn thế tử sẽ không mềm lòng! Vừa rồi lúc bịa đặt đâu có thái độ như .”
Nàng vừa nhận lỗi, vừa lại chọc giận hắn.
Dựa vào cái gì mà nghĩ hắn sẽ dễ dàng bỏ qua.
Liễu Tương bèn hối hận cụp mi xuống, lúc nãy khiến Nguyễn Thanh Thù tức giận bao nhiêu, bây giờ nàng càng hối hận bấy nhiêu, sao lại nhất thời lơ là mất cảnh giác, không hề nhận ra bọn họ đến từ lúc nào chứ.
Cô nương khế cụp mắt, hàng mi cong dài hơi ướt át, càng thêm đáng thương yếu đuối, ý nghĩ này vừa nảy sinh đã bị Tạ Hành đè xuống, hắn nhanh chóng dời mắt, hắn nhất định là điên rồi mới thấy nữ lưu manh này yếu đuối!
Nàng quen thói chọc tức người khác, hai chữ đáng thương tuyệt đối không dính dáng gì đến nàng.
“Thế tử, ta thật sự biết lỗi rồi.”
Liễu Tương lúc này mới nhẹ nhàng kéo tay áo hắn, nhỏ giọng : “Sau này không dám nữa.”
Tạ Hành nhíu mày cúi đầu mấy ngón tay cẩn thận kia.
“Ta không nên lung tung khiến Nguyễn nương hiểu lầm thế tử, ta sẽ đi giải thích rõ ràng với Nguyễn nương.” Liễu Tương tiếp tục : “Thế tử tha thứ cho ta lần này không.”
Tạ Hành lại chậm rãi quay đầu Liễu Tương, đáy mắt lóe lên tia sáng khó hiểu.
Thì ra vẫn sợ chết, cho nên vừa rồi nàng chỉ đang đánh cược.
Đánh cược cái gì? Đánh cược hắn không dám, hay đánh cược hắn mềm lòng?
Trước tiên hắn nguôi giận, sau đó lại năn nỉ ỉ ôi, nữ nhân này quả thật co giãn hơn hắn tưởng tượng nhiều.
Khóe môi Tạ Hành dần dần hiện lên vẻ lạnh lẽo, từng chữ từng chữ : “Không tha thứ”
Hắn coi như đã ra, nữ lưu manh này căn bản không biết điểm dừng, nàng chỉ sẽ càng ngày càng quá đáng!
Lần này hắn nhẹ nhàng bỏ qua, chưa biết chừng ngày mai nàng lại có thể ra chuyện lớn hơn.
Ngón tay Liễu Tương cứng đờ, trong lòng khẽ thở dài một tiếng.
Người này khó dễ hơn nàng tưởng tượng nhiều.
“Bản thế tử cho biết, chuyện hôm nay, chua xong đâu.”
Tạ Hành buông tay, lùi lại một bước lạnh giọng : “Bản thế tử sẽ không liên thủ với nữa, hoặc là, dẫn
theo thanh mai trúc mã của rút lui, hoặc là, xin bệ hạ cho phép bản thế tử rút lui!”
Liễu Tương muốn khóc mà không ra nước mắt Tạ Hành.
Nàng nào có bản lĩnh đó!
“Thế tử… ta…”
Tạ Hành không cho nàng cơ hội mở miệng, xoay người dứt khoát rời đi.
Liễu Tương vội vàng đuổi theo, : “Thế tử, thánh chỉ đã ban xuống, không thể thay đổi, bệ hạ sẽ không đồng ý đâu.”
Tạ Hành không để ý đến nàng, bước nhanh hơn.
Liễu Tương trong lúc nóng vội liền đưa tay nắm lấy hắn: “Thế tử, chuyện này là ta không đúng, ngài muốn xả giận thế nào cũng , kháng chỉ, ta không .”
“Buông ra!”
Tạ Hành hất tay nàng ra: “Cô giỏi như , chỉ là kháng chỉ thôi, sợ cái gì, từ giờ trở đi, đừng để bản thế tử gặp lại nữa, nếu không, gặp một lần, một lần!”
Nói xong, hắn hất tay áo bỏ đi.
Với số lần tiếp ít ỏi với hắn, Liễu Tương biết hắn thật sự nổi giận, nếu cứ để hắn bỏ đi như , chuyện này e là càng thêm rắc rối.
Liễu Tương chằm chằm bóng lưng Tạ Hành một lúc, dường như đã hạ quyết tâm, nhanh chóng đuổi theo, lại một lần nữa nắm lấy cổ tay hắn. Tạ Hành đương nhiên tức giận muốn hất tay nàng ra.
Vì lúc này đã đi đến bờ đầm nước, Liễu Tương sợ trong lúc giằng co sẽ vô rơi xuống, liền dùng sức kéo Tạ Hành trở lại con đường nhỏ.
Tạ Hành bất ngờ bị kéo đi, tức giận : “Liễu Tương, gì !”
Hắn vừa quát mắng vừa ra sức giãy giụa, Liễu Tương có nội lực, nếu thật sự so sánh sức lực thì hắn không thể nào thắng nàng .
Tuy nhiên, sức lực của Tạ Hành cũng không nhỏ, Liễu Tương liền quyết tâm vặn ngược hai tay hắn, ấn vào vách đá, khiến hắn tạm thời không thể đậy, sợ hắn bị thương, nàng dùng tay mình áp vào vách đá.
Tạ Hành không thể tin trừng mắt nàng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Cô điên rồi!”
Sao nàng lại dám đối xử với hắn như !
Liễu Tương ngẩng đầu hắn chằm chằm: “Điên rồi còn hơn là kháng chỉ.”
Khí thế bất chấp tất cả của nàng khiến Tạ Hành thoáng chốc sững lại, ngay sau đó đáy mắt lại dâng lên cuồng phong bão tố, nghiến răng nghiến lợi : “Buông ra!”
Liễu Tương không thể buông.
Đã chọc giận người ta đến mức này rồi, nếu lúc này mà nhượng bộ thả hắn đi, sợ ràng nàng vừa ra khỏi cửa Vân quốc công phủ sẽ bị ám sát.
Hiện tại chỉ có thể liều mạng, vừa mềm dẻo vừa cứng rắn!
Liễu Tương hắn, : “Chúng ta lại thương lượng một chút, không?”
Tạ Hành tức giận đến mức nhất thời không tìm lời nào để mắng nàng.
Đây là thái độ thương lượng sao?!
“Cầu xin ngài đó.”
Liễu Tương khẩn khoản .
Tạ Hành: “…”
Cầu xin hắn? Ép hắn lại ở đây, rồi cầu xin hắn?
“Cô tốt nhất là chết bổn thế tử ngay bây giờ đi, nếu không, chết chắc!”
Liễu Tương cau mày hắn.
Mềm cứng đều không ăn thua, còn hung dữ như , đúng là khó chơi.
“Ta không thể rút lui.”
Liễu Tương im lặng một lát, nghiêm túc : “Ta phải tìm ra hung thủ thật sự để báo thù cho Liễu gia gia, còn có
bản đồ phòng thủ thành cũng phải nhanh chóng tìm ra mới .”
“Ngài cho ta một cơ hội không? Kháng chỉ sẽ chết đó.”
Tạ Hành nàng chằm chằm, nghiến răng : “Đắc tội với ta, cũng sẽ chết.”
Bạn thấy sao?