“Anh chọc em giận chỗ nào?”
Tạ Lâm Xuyên cẩn thận đưa tay ra, định lau nước mắt cho tôi, bị tôi hất tay ra.
Tôi giơ chân lên, định đá ta, muốn đá ta xuống giường.
Vừa đá một cái, đã bị ta nắm lấy: “Ôn Hi, em phát điên cái gì ?”
“Anh nhường nhịn em, em còn voi đòi tiên.”
Tôi trừng mắt ta với đôi mắt ngấn lệ, một lúc sau, mới thu chân lại.
Đứng dậy, cuộn chăn, cầm gối, lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Phía sau vang lên tiếng quát lạnh lùng của Tạ Lâm Xuyên: "Bình thường thật sự quá nuông chiều em rồi, dám giận dỗi với .”
"Không muốn ngủ với , sau này đừng ngủ nữa."
Sau đó là tiếng "ầm" khi đóng cửa.
Nửa đêm, tôi nằm giả vờ ngủ ở phòng khách.
Giấc mơ đó quá chân thực, tâm trạng tôi vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng ngủ bị ai đó nhẹ nhàng mở ra.
Giường sau lưng tôi lún xuống, tôi bị ôm vào một vòng tay quen thuộc, cả chăn lẫn người.
Tôi không cử , mặc kệ ta.
Lại một lúc sau, nghe thấy ta nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Gan to ra rồi, dám đánh ."
"Cũng chỉ có em, nếu là người khác, đã chặt tay ta rồi."
"Có biết đánh người không đánh mặt không? Anh mang theo hai dấu tay này, ngày mai sao gặp người khác?"
"Em muốn đánh, không thể đổi chỗ khác sao?"
…
Trong lời của ta, tâm trạng tồi tệ do cơn ác mộng mang đến của tôi, mà lại xoa dịu một cách kỳ lạ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn bóng dáng ta.
Thường ngày, đều là ta gọi tôi dậy, bây giờ lại biến thành người giúp việc.
Tôi xuống lầu, đi đến phòng ăn.
Anh ta đang uống cà phê.
Thấy tôi đi xuống, ta chỉ liếc một cái, có vẻ như không định để ý đến tôi.
Tôi cũng không định để ý đến ta.
Ngồi cách xa ta, tự mình ăn sáng.
Trên bàn đột nhiên vang lên một tiếng "cạch" giòn tan, là tiếng ta đặt cốc xuống.
"Đổ thêm cà phê cho ."
Bạn thấy sao?