1
Các có tin vào thiên mệnh không?
Tôi tin.
Nghe thấy Ôn Hi rơi xuống biển, tôi không chút do dự nhảy xuống theo.
Nhưng tôi không tìm thấy ấy.
Nghĩ đến việc ấy có thể đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, tôi cảm thấy như trái tim bị bóp nghẹt.
Đội cứu hộ cưỡng ép kéo tôi lên khỏi mặt nước, bảo tôi ở lại trên thuyền, bọn họ sẽ đi tìm.
Nhưng sao tôi có thể yên tâm giao mạng sống của Ôn Hi cho người khác.
Tôi mặc đồ lặn, hết lần này đến lần khác lặn xuống biển.
Tôi tìm khắp vùng biển đó, tiếc là không tìm thấy gì cả.
Mọi người đều khuyên tôi từ bỏ, ấy đã chết, tôi không tin.
"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác", chỉ cần chưa tận mắt thấy thi thể của ấy, tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm.
Tôi rất nhiều người lặn xuống biển và tìm kiếm dọc bờ biển.
Không ngừng tìm kiếm hai năm.
Khi tôi sắp tuyệt vọng, thì trên chợ đen đột nhiên xuất hiện một viên kim cương mà tôi đã mua trước đây.
Từ trọng lượng đến cách cắt và màu sắc độc đáo.
Đều giống hệt viên kim cương tôi đã mua trong buổi đấu giá.
Tôi không tin trên đời này có chuyện trùng hợp như .
Sau khi kiểm tra căn phòng mà Ôn Hi cất giữ kim cương, tôi phát hiện kim cương bị mất gần một nửa.
Hơn nữa, đều là những viên kim cương độc nhất vô nhị.
Tối hôm đó, tôi gần như khóc cả đêm trong phòng ấy.
Trút hết nỗi uất ức, kìm nén hai năm qua.
Hóa ra, ấy không phải đã chết, mà là bỏ trốn.
Không sao, chỉ cần ấy còn sống trên đời này, sớm muộn gì tôi cũng sẽ bắt ấy quay về.
Tôi bắt đầu truy tìm nguồn gốc của viên kim cương.
Tuy rằng nó đã qua tay nhiều người, rất khó điều tra, tìm nguồn gốc chỉ là vấn đề thời gian.
Đồng thời, tôi bắt đầu điều tra những người mà ấy từng tiếp .
Thông qua camera giám sát ở quán cà phê mà ấy từng đến, tôi phát hiện ra một người phụ nữ tóc dài.
Tôi gần như chắc chắn rằng ta biết tung tích của Ôn Hi.
Nhưng suốt hơn một năm, tôi không tìm thấy tung tích của người phụ nữ đó.
Cho đến khi, trong một buổi tiệc, tôi thấy một người đàn ông rất giống với người phụ nữ đó.
Lúc này tôi mới giật mình, trước đây mình đã tìm nhầm hướng.
Sau khi cho người theo dõi, điều tra ta, cuối cùng, tôi cũng xác định , ta chính là người đã gặp Ôn Hi lúc trước.
Đồng thời, tôi cũng tìm nguồn gốc của viên kim cương.
Là ngư dân vớt lên ở một vùng biển nào đó.
Ngay khi tôi chuẩn bị đến đó, thì Lục Văn Thanh cũng vừa đúng lúc ra nước ngoài, hơn nữa, điểm đến lại trùng khớp với tôi.
Tôi gần như chắc chắn rằng, tôi sắp tìm lại bảo bối đã mất của mình.
Quả nhiên mọi chuyện đều diễn ra như tôi dự đoán.
Cho đến sau này, khi chuyện này với Ôn Hi, ấy mới cảm thấy khó tin.
Bởi vì viên kim cương đó là do ấy đưa cho con trai chơi.
Mà con trai lại mất.
Sau khi lưu lạc, nó đã dẫn đường cho chúng tôi gặp lại, trở về tay chúng tôi, cuối cùng, Ôn Hi chọn nhẫn cưới.
2
Có lẽ là vì không ở bên cạnh Bảo Bảo từ nhỏ.
Nó luôn không coi tôi là bố.
Ngược lại, rất thích Lục Văn Thanh.
Một buổi tối nọ, tôi nghe thấy nó chuyện với mẹ nó.
"Mẹ ơi, tại sao bố nuôi không phải là bố ruột của con? Rõ ràng bố nuôi có đuôi."
Ôn Hi dỗ dành nó: "Vì đuôi của bố bị mất lúc cứu chúng ta, Bảo Bảo không chê bai bố."
“Vậy thì bố là người cá tàn tật, phải không?”
Ôn Hi im lặng hồi lâu, mà lại gật đầu.
Tôi buồn bã trong lòng, tối hôm đó, tôi bắt nạt Ôn Hi một trận.
Cho đến khi ấy vừa khóc, vừa thở dốc, phủ nhận: “Anh không tàn tật, là lợi nhất.”
Tôi mới tha cho ấy.
Còn về phần thế nào để thay đổi nhận thức của Bảo Bảo, tôi cũng đã có đối sách.
Tuy rằng có chút xấu hổ, vì cứu vãn con trai, mọi chuyện đều đáng giá.
Không có đuôi, thì đeo đuôi giả.
Để không bị Ôn Hi chê , mỗi ngày, tôi đều bí mật tập luyện biểu diễn chàng tiên cá sau lưng ấy.
Nhưng không ngờ, không chỉ không giấu , mà còn ra một vụ bê bối ngoại .
Ôn Hi cảm thấy tôi đang bao nuôi tiểu tam bên ngoài, liền dẫn theo Bảo Bảo, định bỏ nhà ra đi.
Cho nên, tôi đành phải khởi kế hoạch trước thời hạn, biểu diễn chàng tiên cá cho bọn họ xem.
Màn biểu diễn hoàn hảo trong tưởng tượng, cuối cùng lại biến thành một trò .
Nhưng thấy hai người bọn họ vui vẻ bên ngoài tấm kính, tôi cảm thấy mọi chuyện đều xứng đáng.
Ngày hôm sau, tôi thấy một bức ảnh tên là “Tình vĩnh cửu” trên mạng.
Trong ảnh, Ôn Hi dắt theo Bảo Bảo, hôn tôi - người đang bơi trong bể cá - qua lớp kính.
Bố cục hoàn hảo, hình ảnh đẹp, lãng mạn và đầy chất thơ, nhanh chóng nổi tiếng trên mạng.
Nhưng tôi lại cảm thấy không tốt, phải là không khoảng cách, tự do, ôm ấp.
Cho nên, tôi lại chụp một bức ảnh hôn Ôn Hi, không có lớp kính ngăn cách.
Ôn Hi vẫn dắt theo Bảo Bảo.
Mà lần này, cư dân mạng đều đau lòng cho Bảo Bảo.
Ôn Hi thấy, liền giả vờ phỏng vấn nó: “Các chị trên mạng đều đau lòng cho con, con gì đi?”
Nó thở dài như một người lớn: “Quen rồi.”
(Toàn văn hoàn)
Bạn thấy sao?