Nàng Tiên Cá Mang [...] – Chương 20

Ngọc tỷ mang Bảo Bảo bỏ chạy.

Lúc tôi đuổi theo, ấy đã lái xe đi mất.

Tạ Lâm Xuyên chạy đến, thấy cánh tay đang chảy máu của tôi, ta dừng xe lại.

Tôi vừa khóc, vừa đẩy ta, bảo ta đuổi theo Bảo Bảo.

"Anh nhất định phải đưa Bảo Bảo về, em cầu xin , nếu không, chúng ta sẽ mãi mãi mất con."

Nhìn Tạ Lâm Xuyên lái xe đuổi theo, tôi nén đau, chạy qua con đường mòn, nhanh chóng tìm đến con thuyền của tôi ở bờ biển.

Suy đoán xem Ngọc tỷ sẽ đưa Bảo Bảo xuống biển ở đâu.

Thời gian từng phút, từng giây trôi qua, không có bất kỳ tin tức nào.

Tim tôi như bị búa tạ đập vào, thiêu đốt, nỗi bất an hoàn toàn bao trùm lấy tôi.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng, tôi cũng thấy bóng dáng của bọn họ ở một bờ biển.

Bảo Bảo khóc lóc, giãy giụa, đá chân, Ngọc tỷ không ôm nổi, ngã xuống đất.

"Bảo Bảo!" Tim tôi như nhảy lên cổ họng, tôi nhảy xuống nước, lao về phía nó.

“Mẹ ơi.” Bảo Bảo ôm tôi, gào khóc.

Tôi thấy Ngọc tỷ ngã trên bãi biển, máu không ngừng chảy ra từ chân ấy.

Nhưng xung quanh lại không có bóng dáng Tạ Lâm Xuyên.

“Tạ Lâm Xuyên đâu?” Tôi ôm Bảo Bảo, gắt gỏng hỏi.

“Anh ta chết rồi.”

Lúc đó, tôi như bị ù tai.

Gần như không nghe thấy giọng của mình: "Cô gì?"

“Anh ta chết rồi! Xe bị nổ, không còn gì cả.”

“Cô đang lừa tôi.” Tôi không tin.

Anh ta còn chưa nhận con, sao có thể chết .

Tôi không biết mình đã đưa Bảo Bảo rời đi như thế nào.

Chỉ là cứ đi mãi, đi mãi, cho đến khi gặp dải phân cách.

Vô số cảnh sát giao thông đang khám nghiệm hiện trường.

Tôi hỏi bằng tiếng nước ngoài: "Xin hỏi ở đây xảy ra chuyện gì?"

“Phía trước xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng, tạm thời cấm đường.”

Tôi tránh đám cảnh sát, chạy vào trong.

Mặt đất hỗn loạn, cháy đen, trong không khí còn thoang thoảng mùi xăng.

Nhân viên y tế, phóng viên, khắp nơi đều là người, chỉ là không có Tạ Lâm Xuyên.

Tôi nghe thấy phóng viên đưa tin, tai nạn là do một chiếc xe tải lớn mất lái ra.

Lúc đó, có một chiếc xe con suýt nữa đã bị nó đâm trúng, là một chiếc xe khác lao đến, chắn ngang, sau đó, xảy ra vụ nổ.

Tôi há miệng, gọi tên ta, lại phát hiện ra mình không thể thành lời.

Nước mắt tuôn rơi, tôi không ngừng gọi ta trong im lặng, cho đến khi bị người ta túm lấy, kéo đi, cuối cùng, tôi cũng phát ra tiếng hét thảm thiết:

“Tạ Lâm Xuyên! Tạ Lâm Xuyên!”

“Bảo bối, đây.”

Quay đầu lại, thấy Tạ Lâm Xuyên quần áo rách nát, trên mặt có vết máu, tôi đã đầm đìa nước mắt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...