Tôi gặp Tạ Lâm Xuyên là vào ba năm trước.
Lúc đó, tôi vừa đúng lúc lựa chọn hoàn toàn lột bỏ đuôi cá.
Vì giọng hát và ngoại hình khá ổn, nên tôi hát rong ở một câu lạc bộ cao cấp.
Nhưng tôi luôn bị quấy rối.
Không phải bị gọi đi uống rượu, thì là bị thẳng thừng đề nghị bao nuôi.
Vì từ chối một phú nhị đại có lai lịch lớn, tôi bị ông chủ dìm hàng.
Thậm chí còn vu oan tôi ăn trộm đồ của khách.
Ngay khi phú nhị đại kéo tôi đi, muốn tôi ngủ với ta một đêm để bù đắp, thì Tạ Lâm Xuyên xuất hiện, mạnh mẽ kéo tôi vào lòng.
"Anh là cái thá gì? Dám bảo người của tôi ngủ với ."
Phú nhị đại vừa nãy còn rất kiêu ngạo, lập tức tự tát vào mặt mình:
"Tạ thiếu, tôi sai rồi, tôi không dám nữa."
Sau đó, tôi mơ mơ màng màng trở thành người phụ nữ của ta.
Không phải , mà chỉ là chim hoàng yến do ta nuôi.
Tuy rằng không ký bất kỳ hợp đồng nào, là kim chủ, những gì nên cho, ta đều cho đầy đủ.
Mấy năm nay, ngoài số tiền tiết kiệm chín chữ số trong thẻ, tôi còn có hơn mười căn hộ và một bức tường đầy kim cương.
Đều là Tạ Lâm Xuyên tặng tôi.
Đặc biệt là sau khi biết tôi thích kim cương, bất cứ khi nào thị trường quốc tế xuất hiện kim cương hiếm, ta đều tìm mọi cách để có nó cho tôi.
Phải rằng, ta tuyệt đối là kim chủ vạn người có một.
Không biết sau này sẽ tiện nghi cho ai.
Nghĩ đến đây, tôi không nhịn thở dài.
Tạ Lâm Xuyên nghe thấy tĩnh, đưa tay véo má tôi: “Ai chọc em giận?”
Tôi lắc đầu, không gì.
Đến địa điểm tổ chức buổi đấu giá, tôi để Tạ Lâm Xuyên dắt đi trong lòng vẫn lo lắng.
Đi ngang qua một hồ cá cảnh, tôi dừng lại.
Tạ Lâm Xuyên khó hiểu, quay đầu tôi.
Tôi kéo ta đến bên hồ cá, hồ cá rất nông, bên trong có đủ loại cá nhỏ xinh đẹp.
Tôi đưa tay vớt một con cá nhỏ bằng ngón tay cái lên, hỏi ta: "Tạ Lâm Xuyên, thích cá con không?"
“Bẩn chết đi , mau ném đi.”
Tạ Lâm Xuyên cau mày, nắm tay tôi, thả con cá đi.
Sau đó, lấy khăn tay trong túi áo vest ra, lau khô nước cho tôi.
Nâng tay tôi lên, ngửi ngửi, chê bai: "Mùi tanh nồng."
Trái tim tôi tan nát, quả nhiên không nên ảo tưởng.
Nếu như ta biết tôi mang thai cá con, chắc chắn ta sẽ sợ đến chết, hoặc là ghét bỏ đến chết.
Bạn thấy sao?