Cửa phòng bệnh mở ra, tôi thấy Tạ Lâm Xuyên.
Vừa định cầu xin ta thả tôi về, đã thấy ta đang bế bể cá nhỏ.
“Sao lại mang nó đến đây?”
“Đây chẳng phải là con trai của chúng ta sao? Đương nhiên phải mang theo.”
Tôi há hốc mồm, bị sốc đến mức không nên lời.
Cứ như mà ta tin rồi? Khả năng tiếp nhận tốt như sao?
Tôi còn đang ngây người, đã nghe thấy ta hỏi: “Là con trai hay con ? Tên là gì? Thích gì?”
Tôi trả lời một cách máy móc: “Con trai, tên là Bảo Bảo, thích kim cương.”
Tạ Lâm Xuyên con cá nhỏ, vẻ mặt đầy vẻ hiền từ của người cha: "Con trai quả nhiên giống mẹ."
Tôi: "..."
Ban đầu, tôi cứ tưởng ta là đang lừa tôi, cố ý như , năm ngày liên tiếp, ta vẫn như cũ.
Thậm chí còn tin tưởng, tìm kiếm điểm tương đồng.
“Bảo bối, em xem, mắt nó tròn xoe, sáng long lanh, giống em quá.”
“Hình trái tim trên cái đuôi nhỏ này giống , lúc nào cũng rung vì em.”
Tôi ôm trán, nhắm mắt lại, không dám thẳng.
Cho đến khi lại nghe thấy ta dạy con cá nhỏ chuyện: "Bảo Bảo, gọi ba đi con."
Ngón chân tôi co quắp, cuối cùng cũng không nhịn nữa: "Tạ Lâm Xuyên."
“Sao ?”
Tôi hắng giọng, nhỏ giọng : "Thật ra nó còn có một người trai... biết chuyện.”
Tạ Lâm Xuyên tôi, im lặng hồi lâu, không hiểu.
“Em sinh đôi à?”
Tôi lắc đầu.
“Chẳng lẽ em còn…”
“Không phải!” Tôi vội vàng ngắt lời suy nghĩ lung tung của ta.
Kể hết mọi chuyện về Bảo Bảo cho ta nghe.
Bạn thấy sao?