Tôi vuốt ve chiếc bụng phẳng lì trước gương.
Không ngờ tôi lại mang thai.
Phải biết là xác suất mang thai của người cá rất thấp.
Phần lớn người cá gần như cả đời sẽ không có con.
Điều này cũng dẫn đến việc số lượng người cá rất ít, coi là loài chỉ xuất hiện trong truyền thuyết.
Trải qua quá trình lịch sử phát triển, khi trưởng thành, người cá có thể lựa chọn hoàn toàn lột bỏ đuôi cá, biến thành người.
Nhưng khi mang thai, sinh con, đuôi cá sẽ xuất hiện trở lại.
Hơn nữa, đứa trẻ sinh ra vẫn mang đặc điểm của người cá.
Bọn họ cũng cần phải lựa chọn trở thành người hoàn toàn sau khi trưởng thành.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân nặng nề, tôi vội vàng cất que thử thai vào ngăn kéo.
Toàn thân bị bao bọc bởi khí tức lạnh lẽo, Tạ Lâm Xuyên ôm tôi từ phía sau.
Đường nét cằm sắc bén áp vào thái dương tôi, một tay vuốt ve bụng tôi.
“Vừa nãy em gì ?”
Tim tôi run lên, tôi dời tay ta khỏi bụng, giả vờ phiền não:
“Tạ Lâm Xuyên, dạo gần đây nuôi em béo lên rồi.”
“Thật sao? Để xem em béo chỗ nào.”
Anh ta khẽ một tiếng, cúi đầu hôn tôi, từ dái tai đến cổ, xương quai xanh.
Cho đến khi dây áo trên vai bị ta kéo xuống bằng răng, ta hôn lên làn da trắng nõn, nửa kín nửa hở.
Mặt tôi đỏ bừng, đẩy ta ra, vỡ bầu không khí ám muội.
“Tạ Lâm Xuyên, em không tiện.”
Anh ta có chút thất vọng, vẫn dừng lại, chỉnh lại quần áo cho tôi.
“Kinh nguyệt đến sớm à? Em có chỗ nào không thoải mái sao?”
Tôi xoay người, ôm ta, cọ cọ đầu vào ngực ta: “Không có chỗ nào không thoải mái.”
“Buổi đấu giá tối nay, em còn muốn đến xem không?”
Tôi gật đầu lia lịa, mua bảo bối là chuyện tôi thích nhất, đương nhiên phải đến xem tận mắt.
Có lẽ đây là lần cuối cùng tôi tiêu tiền của Tạ Lâm Xuyên.
Bạn thấy sao?