Nhắc đến mới nhớ, nước ngoài nơi Nam Hinh từng du học chính là chỗ Khắc Lý Tư thường lui tới.
Với tính cách lăng nhăng của Khắc Lý Tư, việc ta và Nam Hinh cặp kè cũng không có gì lạ.
Không biết có phải là ảo giác không, mắt của Cố Vân Sơn hình như hơi đỏ.
“Em chưa từng với là em đã có hôn phu.”
“Vì cũng chưa từng hỏi em mà.”
Cố Vân Sơn lặng thinh.
“Anh thật sự không muốn hỏi gì về việc em là một nàng tiên cá sao?”
Anh ấy chằm chằm vào đôi chân thon dài của tôi.
“Em là loại tiên cá gì?”
“Cá mập.”
“Tuyệt đấy.”
Cuộc chuyện chấm dứt ở đó, tôi không ngờ ấy lại ít tò mò đến .
Được, không hỏi, thì tôi sẽ hỏi.
“Còn và Nam Hinh thì sao? Tại sao lại bị trói trên du thuyền của nhà mình?”
Hàng lông mày của ấy khẽ nhíu lại, như thể nhớ lại điều gì đó không vui, hoàn toàn không giống với vẻ mặt khi hồi tưởng về những kỷ niệm tốt đẹp với bạch nguyệt quang.
“Nam Hinh là cấp ba của . Thời đi học ta kỳ lạ lắm.”
“Mỗi lần gặp đều có vẻ như muốn khóc mà lại không khóc, cảm giác như mình là củ hành tây khiến ta chảy nước mắt .”
“Thời đi học ngoài chuyện thu bài phát bài ra thì cũng chẳng liên quan gì nhau, sau khi tốt nghiệp lại càng không liên lạc.”
Cố Vân Sơn là người không ưa dối. Nếu ấy và Nam Hinh có điều gì đó, ấy cũng chẳng cần giấu tôi.
Tôi cảm thấy trong lòng có chút cảm khó tả,
giống như một ly soda chanh đá vào mùa hè, vừa chua xót lại vừa ngọt ngào.
Tôi không rõ đó là vui hay buồn.
Có lẽ là buồn chăng, dù gì thì kế hoạch trở về biển nữ hoàng của tôi tạm thời lại phải trì hoãn rồi.
“Trước khi về nước, ta gửi tin nhắn cho , biết bí mật của em.”
“Nếu muốn biết thì hãy đến chỗ ta chỉ, ta sẽ cho mọi thứ.”
“Vị trí ta gửi là ngoài biển, nên đã lái du thuyền mà tặng em đến đó.”
“Vừa đến nơi đã bị đánh ngất và trói lại, chính cũng không hiểu vì sao.”
“Nhưng giờ thì có vẻ là liên quan đến vị hôn phu cũ của em.”
Anh ấy cố ý nhấn mạnh mấy chữ “vị hôn phu cũ.”
Nhưng tâm trí tôi chỉ nghĩ về một điều: ấy thực sự đã nhiều đến để chứng minh rằng ấy không có quan hệ gì với Nam Hinh.
Thật hiếm thấy.
6
Tôi không thêm gì về Khắc Lý Tư nữa, mà Cố Vân Sơn lại giận tôi.
Anh ấy tuyên bố sẽ “chiến tranh lạnh” với tôi.
Cái gọi là chiến tranh lạnh, chính là ấy giành chăn của tôi và nhất quyết không quay mặt về phía tôi khi ngủ.
Khóe miệng tôi bất giác nhếch lên.
Bình thường thì băng lãnh như dãy tuyết trên đỉnh Himalaya quanh năm không tan, mà khi giận dỗi lại bộc lộ vẻ trẻ con như .
Thật là ấu trĩ.
Muốn trêu chọc ấy một chút, tôi lên tiếng: “Cố Vân Sơn, em là cá mập đấy, không sợ quay lưng lại với em, ban đêm em sẽ ăn thịt sao?”
“Em sẽ không .”
Tôi đưa môi kề sát vào vai ấy, dùng răng nanh nhọn cố ý dọa ấy, thế mà ấy chẳng thèm né tránh.
“Sao lại chắc chắn thế?”
“Vì em .”
Nói xong câu đó, ấy chẳng hề để ý đến phản ứng của tôi, rồi chìm vào giấc ngủ.
Tôi lăn qua lăn lại trên giường, không tài nào ngủ .
Tôi Cố Vân Sơn ư? Tôi nghĩ là có ấy.
Từ khi sinh ra, tôi đã là công chúa danh giá nhất ở vùng biển Bắc Băng Dương. Hai mươi năm đầu đời, tôi chưa từng hạ mình vì bất cứ ai.
Thời gian theo đuổi Cố Vân Sơn, quả thật tôi có chút giả vờ, đóng vai ngoan hiền. Nhưng nếu không ấy, tôi thậm chí chẳng thèm đóng kịch.
Còn ấy có tôi không?
Tôi nghĩ là có chút cảm đấy chứ.
Đừng trách tôi tự tin.
Với cái kiểu lạnh lùng như chết rồi của Cố Vân Sơn, mà ngay lần đầu gặp tôi, ấy đã năm câu liền.
Tôi biết ngay sức hút của công chúa người cá này thật khó cưỡng.
Thanh mai trúc mã của ấy hồi đó ghét tôi cũng vì lý do này, khi mà trong vòng một tháng, ấy đã nhắn cho tôi một trăm hai mươi ba chữ trên WeChat (không tính dấu câu).
Tôi chằm chằm vào phần sau đầu tròn trịa của ấy rất lâu.
Nếu sau này tôi trở về biển, Cố Vân Sơn, sẽ nhớ tôi chứ?
Khi tôi đang mải mê suy nghĩ, Cố Vân Sơn bỗng trở mình.
Tôi vội nhắm mắt, giả vờ đã ngủ.
Tôi cảm nhận đôi tay lạnh lẽo của ấy vòng lên cổ mình, khiến tôi nổi cả da gà.
Chết tiệt, chẳng lẽ Cố Vân Sơn nghĩ “không phải đồng loại thì nhất định có tâm địa khác” và muốn siết cổ tôi sao?
Tên nhân loại chết tiệt này, đúng là lòng dạ độc ác! Không ngờ, giây tiếp theo, một nụ hôn nhẹ như chạm thoáng qua đặt lên môi tôi.
Cảm giác quanh cổ cũng thay thế bằng một vật kim loại lạnh lẽo.
“Dù có hơi muộn, vẫn muốn chúc mừng kỷ niệm hai năm ngày cưới của chúng ta.”
“Lan Lan, em.”
Khi ấy chìm vào giấc ngủ lần nữa, tôi chạm vào chiếc vòng cổ ấy đeo lên cho tôi.
Cảm giác lạnh lẽo của kim loại truyền qua làn da, tựa như nước biển Bắc Băng Dương tràn đến lồng ngực.
Nhưng ẩn chứa trong đó lại nóng bỏng như ánh mặt trời trên xích đạo.
Đêm nay, e là tôi không thể nào ngủ .
7
Sáng sớm hôm sau, tôi và Cố Vân Sơn chuẩn bị cùng đến công ty.
Nhân lúc trợ lý Giang đi lấy bữa sáng đã đặt trước, tôi soi vào gương ngắm nghía chiếc vòng cổ mà ấy tặng cho mình tối qua.
Cố Vân Sơn giả vờ như không để ý, liếc qua xương quai xanh của tôi.
“Em thích không?”
Tôi nhân lúc ấy không đề phòng, chụm hai tay nâng khuôn mặt ấy lên, hôn mạnh vào môi.
Khi tôi dùng ngón cái lau vết son còn sót lại trên môi , lại bộ nghiêm nghị : “Đừng nghịch.”
“Đêm nay về nhà, sẽ tặng em món quà đáp lễ của .”
Cố Vân Sơn thẳng phía trước, ánh mắt kiên định như một hòa thượng trên đường đi thỉnh kinh, chỉ tiếc rằng hầu kết chuyển đã tiết lộ suy nghĩ thật của ấy.
Khi trợ lý Giang trở lại, cậu ta trông có vẻ không vui.
“Cố tổng, Lâm tổng, bên Tập đoàn Sáng Tạo bất ngờ hủy hợp đồng và chọn hợp tác với một công ty nước ngoài vô danh.”
Nghe đến đây, tôi cũng không khỏi cau mày.
“Không phải tối qua chúng ta đã bàn bạc xong xuôi rồi sao? Sao lại đột ngột thay đổi thế này?”
“Có vẻ là liên quan đến vấn đề xử lý chất thải. Công ty nước ngoài đó đưa ra phương pháp tốt hơn.”
Điều đó không thể nào, công nghệ xử lý chất thải của Tập đoàn Hoàn Vũ cho dự án này hiện là tiên tiến và ít ô nhiễm nhất, sao lại để một công ty nhỏ vô danh vượt mặt?
Cố Vân Sơn nghiêm giọng: “Trợ lý Giang, sắp xếp cho chúng tôi một cuộc họp lại với Sáng Tạo và điều tra ngay về công ty nước ngoài đó.”
“Vâng, Cố tổng.”
Trong lòng tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
“Trợ lý Giang, cậu đi taxi đến công ty. Vân Sơn, chúng ta lái xe thẳng đến Tập đoàn Sáng Tạo.”
Chưa kịp giải thích lý do, Cố Vân Sơn đã ngay.
“Nghe theo em.”
8
“Chào , chúng tôi là đại diện của Tập đoàn Hoàn Vũ. Có thể giúp chúng tôi liên hệ với Tổng giám đốc Tần không?”
Nhân viên lễ tân nở nụ xa cách, từ chối chúng tôi.
“Xin lỗi, Tổng giám đốc Tần đang họp với một vị khách rất quan trọng.”
Tôi không gì cả, chỉ kéo Cố Vân Sơn ngồi xuống khu vực tiếp khách và tiện tay ăn bữa sáng trợ lý Giang vừa mua.
Các nhân viên đi ngang qua đều không khỏi liếc chúng tôi, Cố Vân Sơn và tôi ngồi đợi ở đó suốt một tiếng, cuối cùng cũng thấy Tổng giám đốc Tần bước ra từ phòng họp với vài người đi cùng.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc ấy, tôi đoán đúng rồi.
Hóa ra là do Khắc Lý Tư giở trò.
Gia đình ta không cam lòng sống dưới biển, mấy năm gần đây bắt đầu xây dựng hoạt trên bờ, thậm chí còn ngầm buôn bán các loài sinh vật quý hiếm từ biển.
Tôi lập tức đứng dậy chặn đường ta.
“Chúng ta chuyện một chút.”
Tổng giám đốc Tần tỏ vẻ khó chịu.
“Phu nhân Cố, Khắc Lý Tư là khách của tôi, có chút quá đáng đấy.”
“Hơn nữa, chúng tôi chưa ký hợp đồng chính thức, trước thời điểm đó, Tập đoàn Sáng Tạo hợp tác với ai là quyền của chúng tôi.”
Khắc Lý Tư lại đứng chắn trước mặt tổng giám đốc Trần.
“Không sao đâu, Tổng giám đốc Tần, tôi và Lâm Lan là cũ mà.”
Anh ta tôi bằng ánh mắt ngỡ như sâu sắc, tôi sớm đã biết rõ bộ mặt thật của ta.
“Đúng không, Lan Lan?”
Vừa , ta vừa định đưa tay đặt lên vai tôi.
Tôi lập tức nắm lấy điểm yếu trên cổ ta, khiến ta đau đến mức hét lên. Cùng lúc đó, tay kia tôi nhẹ nhàng khoác lên cánh tay của Cố Vân Sơn.
“Làm việc thì nên gọi tôi là ‘Lam tổng’, Tổng giám đốc Tần”
“Và khả năng nhận đối tác của ngài cần phải xem xét lại. Không hợp tác với ngài cũng chưa hẳn là điều không tốt.”
Tổng giám đốc Tần rõ ràng không kiềm chế cảm , quay sang lườm Cố Vân Sơn.
“Cố Vân Sơn, tối qua đi đâu? Đến chuyện hợp tác lớn như thế này cũng giao cho một người phụ nữ xử lý?”
Ngón cái và ngón trỏ của Cố Vân Sơn khẽ cọ xát nhau, tôi biết đó là thói quen của ấy mỗi khi không hài lòng.
Rõ ràng ấy cũng chẳng ưa đối tác này.
“Vợ tôi là người đứng đầu gia đình chúng tôi. Tập đoàn Hoàn Vũ là của nhà tôi, tất nhiên những việc lớn đều phải nghe theo Lam tổng rồi.”
Bạn thấy sao?