Tôi là nàng tiên cá và đã phải lòng một tổng tài lạnh lùng trên đất liền.
Dùng mọi cách từ nũng, ỉ ôi, dằn vặt để rồi cuối cùng cũng chinh phục ấy và có một cái kết viên mãn.
Nhưng một năm sau, bạch nguyệt quang của ấy trở về nước.
Tổng tài tổ chức một buổi tiệc hoành tráng trên du thuyền để chào đón ta.
Tôi nổi giận bơi liền mười cây số trong biển, dùng răng nghiến nát cơ của du thuyền.
Không ngờ đúng không, bà đây thực chất là một con cá mập.
1
Lúc 11 giờ 30 tối, tôi vừa nằm xuống giường thì chiếc điện thoại trên tủ đầu giường bất ngờ reo lên.
Trợ lý Giang ư? Sao lại là cậu ta?
Tôi đã kết hôn với Cố Vân Sơn hai năm, trợ lý của ta rất ít khi liên lạc riêng với tôi.
Dù hơi khó hiểu tôi vẫn nhấn nút nghe máy.
“Phu nhân, xin lỗi vì phiền bà muộn thế này.”
“Dự án ở phía đông ngoại ô gặp trục trặc, cần mở một cuộc họp trực tuyến khẩn cấp với đối tác, chúng tôi không thể liên lạc với Cố tổng.”
Tôi ngồi dậy, khoác áo sơ mi và vest, bật loa ngoài , rồi chọn một thỏi son đỏ quyền lực nhất tô lên môi mình.
Hình ảnh phản chiếu trong gương là một khuôn mặt kiêu sa rạng ngời, đôi mắt xám nâu chứa đựng khát vọng mãnh liệt sắp tràn ra.
“Không có Cố Vân Sơn thì cũng không sao. Tôi là người phụ trách dự án này, xảy ra chuyện thì tôi gánh.”
“Chuyển lời đến đối tác, tôi đã sẵn sàng, có thể họp bất cứ lúc nào.”
Người ở đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm, thậm chí thay đổi cách xưng hô với tôi.
“Vâng, phiền Lâm tổng rồi.”
Cuộc họp kéo dài hơn một tiếng, may mắn mọi việc đều đã giải quyết hoàn hảo.
Kết thúc cuộc họp, tôi gọi riêng cho trợ lý Giang.
“Không liên lạc với Cố Vân Sơn từ bao giờ?”
Bên kia im lặng một lúc, tiếng thở đều đều truyền qua điện thoại.
“Trợ lý Giang, dù không thân thiết lắm, chúng ta cũng quen nhau khá lâu rồi, cậu biết tôi không phải là người vô lý.”
“Dự án đang ở giai đoạn then chốt, cứ liên tục không liên lạc với ta thì không ổn chút nào.”
Cậu ta khẽ thở dài.
“Từ trưa hôm qua, khi Nam Hinh, cấp ba của Cố tổng, hạ cánh là không thể liên lạc với Cố tổng nữa.”
Tôi bật khẽ.
Tôi đã rồi, ấy thậm chí quên cả ngày kỷ niệm hai năm kết hôn.
Hóa ra là vì bạch nguyệt quang về nước, ấy đã đi đón ta.
Cúp điện thoại xong, tôi lên một mình trong phòng.
Trải qua bao vất vả, cuối cùng ngày tôi trở về biển nữ hoàng đã đến!
2
Tôi là công chúa người cá ở vùng biển Bắc Băng Dương.
Tộc người cá là dòng tộc mẫu hệ, nếu không muốn dùng hôn nhân để kế vị, tôi phải cùng con người trên bờ trải qua một mối đẫm nước mắt và đầy đau thương.
Tôi đã không ít lần phàn nàn về quy định kỳ quặc này, mẹ tôi bảo đó là do lỗi của Andersen.
Tôi không thích người có vẻ ngoài Tây phương,
vì đã băng qua nửa vòng Trái đất, đến nơi ở hiện tại, và vất vả tìm thấy Cố Vân Sơn – người hoàn hảo với gu thẩm mỹ của tôi.
Những tật xấu điển hình của một tổng tài trong tiểu thuyết ngôn đều hội tụ đủ trên người .
Để theo đuổi gã đàn ông lạnh lùng và cứng rắn hơn cả mặt biển Bắc Băng Dương, tôi đã đạp bay vị hôn thê của , đánh bật thanh mai trúc mã, giả vờ dịu dàng, học nấu canh, nịnh bợ bố mẹ , lấy lòng bè .
Từ việc bám riết, lừa , chơi trò từ chối đến theo đuổi… ba mươi sáu kế , tôi đều đã sử dụng.
Cuối cùng, trời không phụ lòng người, chúng tôi đã có cái kết viên mãn.
Nhưng viên đá quý dưới đáy biển, thứ chứng nhận tôi là người thừa kế ngai vàng, vẫn chưa phát sáng.
Hai năm qua tôi không ngừng tự hỏi có vấn đề gì, hôm nay cuối cùng cũng tìm ra câu trả lời.
Hóa ra còn có một bạch nguyệt quang bị tôi bỏ sót.
Viên sapphire trên ngón áp út lóe sáng, tôi xác định vị trí của Cố Vân Sơn thông qua chiếc nhẫn cưới này.
Tên đàn ông chết tiệt!
Vào đúng ngày kỷ niệm kết hôn, tôi ở đây thu xếp công việc giúp ta, còn ta lại cùng bạch nguyệt quang tổ chức tiệc trên du thuyền sang trọng?
Đồ đàn ông tệ bạc và phụ nữ thấp hèn dám ô uế biển cả của tôi?
Càng nghĩ càng tức, tôi lái xe thẳng ra bờ biển, biến về hình dạng ban đầu, bơi mười cây số và tìm thấy chiếc du thuyền sang trọng đó.
Vừa thấy chiếc du thuyền, tôi càng giận hơn. Đây chẳng phải là quà sinh nhật ta tặng tôi sao?
Tôi bơi xuống dưới du thuyền, cắn nát cơ đang hoạt .
“Phì phì, toàn mùi dầu máy!”
Bạn hỏi sao răng tôi lại khỏe thế ư?
Vì tôi công chúa người cá này, là cá mập đấy!
3
Ngay khi tôi định tìm cách hỏng tín hiệu trên du thuyền, tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng rên rỉ của Cố Vân Sơn.
Chúng tôi chưa ly hôn, mà ta lại dám chơi bời kiểu này?
Nước có thể chịu , cá thì không thể!
Tôi leo lên du thuyền với toàn thân ướt sũng, tóc còn vương đầy rong biển, trông chẳng khác gì một con ma nước.
Đạp cửa phòng một cái, tôi thấy Cố Vân Sơn tay chân bị trói, miệng dán băng đen, cả người trông vô cùng thảm .
Anh thấy tôi liền lăn lóc cầu cứu, ánh mắt đầy sự mong đợi.
Bộ dạng đó chẳng khác gì tôi lúc mới lên bờ, chưa quen đi lại.
Dù có ngốc mấy, giờ tôi cũng nhận ra rồi.
Làm gì có party đón bạch nguyệt quang nào chứ, rõ ràng chồng tôi bị bắt cóc!
Tôi vội tiến lại xé băng keo trên miệng ấy.
“Vợ!”
Sắc mặt ấy hoảng sợ, một biểu cảm hiếm thấy.
“Sao lại thành ra thế này?”
“Thôi, về nhà rồi , giờ quan trọng nhất là trở lại đất liền.”
Tôi khựng lại giữa chừng khi đang gỡ dây trói cho ấy.
Xong rồi, cơ du thuyền tôi đã cắn hỏng mất rồi.
Đang suy nghĩ cách đưa Cố Vân Sơn trở về mà không lộ thân phận thật của mình, một bóng người cao lớn xuất hiện ở cửa.
Ngước lên , gương mặt quen thuộc lọt vào mắt tôi.
Người đàn ông với đường nét khuôn mặt sắc sảo như tượng điêu khắc Hy Lạp cất giọng: “Lâu rồi không gặp, Lan Lam.”
Chẳng phải đây là vị hôn phu cũ của tôi, Khắc Lý Tư sao?
Và đứng sau ta, là nàng yểu điệu như hoa trong gió, có lẽ là bạch nguyệt quang Nam Hinh của chồng tôi.
Hai người này cách nào mà bắt tay với nhau nhỉ?
Khắc Lý Tư nở nụ gian xảo, cúi xuống thì thầm bên tai tôi.
“Nếu không muốn cho tên nhân loại này biết thân phận thật của em, thì ngoan ngoãn theo tôi về biển.”
“Yên tâm, tôi không chê việc em đã kết hôn với người khác.”
4
Chê tôi á? Ai cho ta cái quyền đó chứ?
“Khắc Lý Tư, biết tôi ghét nhất điều gì không?”
“Cả đời này tôi, Lâm Lan, ghét nhất chính là bị đe dọa.”
Tôi nhấc một vật nặng nào đó ở gần và ném thẳng vào đầu Nam Hinh ở phía xa.
Cô ta ngất đi ngay lập tức.
Dù Khắc Lý Tư có ngốc đến đâu, ta cũng không dám để một con người biết thân phận của hai chúng tôi, nên những lời sắp không thể để ta nghe thấy.
Tôi quay sang Cố Vân Sơn, người đang ngơ ngác: “Có thể sẽ không tin, dù không tin thì giờ cũng phải tin thôi.”
“Em thật ra là một nàng tiên cá. Chuyển cho em 50, không chỉ nghe kế hoạch trả thù của em, em còn có thể đưa bơi về nhà!”
Chưa kịp để ấy ứng gì, tôi đã nắm lấy cánh tay ấy, kéo đến lan can du thuyền, ôm lấy eo ấy rồi nhảy thẳng xuống nước.
Nước bắn lên cao đến nỗi đội bơi Philippines thấy cũng phải lắc đầu.
Tôi dùng hết sức, vẫy đuôi điên cuồng dưới nước.
Rõ ràng thế giới quan của Cố Vân Sơn đã bị chấn nặng nhất trong hơn hai mươi năm cuộc đời.
Mỗi lần ấy định hỏi tôi điều gì đó, tôi lại cố ý tạt một ngụm nước biển vào miệng ấy, khiến ấy mặn chát đến suýt ngất.
Cuối cùng cũng bơi đến bờ, tôi tìm chiếc xe mình đã lái đến, nhấn ga chạy thẳng về nhà.
Cố Vân Sơn tắm xong, thay đồ ngủ, dùng ánh mắt dò xét tôi từ đầu đến chân.
Tôi lau tóc còn hơi ướt bằng chiếc khăn.
“Được rồi, bây giờ có thể hỏi bất cứ điều gì.”
Tôi cứ nghĩ ấy sẽ hỏi đủ thứ về thân phận của tôi, câu hỏi đầu tiên ấy thốt ra lại là:
“Người đàn ông đó là ai?”
5
Tôi là Lâm Lan, là một nàng tiên cá đấy! Vậy mà ấy chẳng hề hỏi gì về tôi, lại đi hỏi về Khắc Lý Tư?
“Đó là vị hôn phu cũ của em, là hôn ước do cha mẹ định, không có cảm gì đâu.”
Gia thế của tôi và Khắc Lý Tư cũng tương xứng, ta là một kẻ đa .
Trên cạn hay dưới nước, chỉ cần vừa mắt, ta đều có thể đưa lên giường.
Anh ta còn viện cớ rằng người cá trời sinh đa , khi chán chường thì sẽ về biển để chồng tốt, cha hiền.
Tôi không ưa lối sống của ta nên đã hủy hôn.
Bạn thấy sao?