3
Quả nhiên, vừa bước vào phòng, những gương mặt quen thuộc đã tiến tới vây lấy ta.
Tôi cảm thấy khó chịu đến mức không nhịn mà lùi lại.
Trong khi Tần Nghiên thoải mái tiến đến chào hỏi.
Sự đối lập này khiến sự có mặt của tôi trở nên hèn mọn và bình thường đến mức không đáng ý tới.
Tôi sang Lục Cảnh Nhiên cầu cứu, hy vọng ta sẽ thương xót để tôi rời đi.
Nhưng ta không tôi mà chỉ chăm chăm ý đến từng hành của Tần Nghiên, ta chỉ sợ ta cảm thấy khó chịu hoặc gặp phải chuyện không vui.
Đang cảm thấy lúng túng thì tôi bị kéo ngồi xuống ghế, một bàn tay ghê tởm nắm lấy cổ tay tôi.
“Mạnh Đàn, tôi cảm thấy khó chịu, xem bệnh giúp tôi đi.”
“Còn tôi, tôi nữa này, chân tôi đau quá.”
“Thắt lưng tôi cũng đau...”
Họ vây quanh tôi và trêu tôi.
“Tôi nghe nước mắt của người cá sẽ hóa thành ngọc trai, khóc cho tôi xem nào.”
“Vảy của đâu, tôi nghe người cá sẽ có vảy ngược, vảy ngược của ở đâu...”
Vì có Lục Cảnh Nhiên ở đây nên bọn họ không dám chạm vào tôi ánh mắt của mấy người họ dường như muốn lột trần tôi .
“Lục Cảnh Nhiên...” Tôi cầu xin ta.
Anh ta biết tôi không thích đám người này, cũng không thích bị trêu thế này.
Cho nên bình thường chỉ cần ta mở miệng, bọn họ sẽ dừng lại.
Nhưng hôm nay Lục Cảnh Nhiên...
Anh ta đang tỉ mẩn cắt hoa quả cho Tần Nghiên.
Người từ trước đến này đôi tay chưa từng dính nước, người thậm chí đến vỏ quýt cũng không bóc để ăn thế mà giờ lại đang ngồi đó cẩn thận cắt hoa quả cho Tần Nghiên.
Anh ta hoàn toàn phớt lờ tôi.
Cuối cùng, chính Tần Nghiên phải lên tiếng: “Đừng sự nữa, dù thế nào thì đó cũng là người nhà của Cảnh Nhiên.”
Những người vây quanh tôi tản ra, : “Cô ta chỉ là một thú nhân thấp hèn mà thôi, nếu không phải còn có chút tác dụng thì Lục Cảnh Nhiên đã đá ra khỏi cửa lâu rồi.”
Tần Nghiên trở nên hứng thú: “Ồ! Thú nhân sao?”
Ở thế giới này, thú nhân có thân phận thấp hèn, không thích.
“Đúng , ta là người có khả năng chữa bệnh tốt nhất tộc người cá, cho nên đưa đến chữa bệnh cho Lục Cảnh Nhiên.”
Tần Nghiên trợn mắt đứng lên: “Vậy thì vừa đúng lúc tôi ngồi trên máy bay nên cảm thấy có chút khó chịu, có thể kiểm tra giúp tôi không?”
Bản năng của tôi muốn không.
Nhưng lý trí mách bảo tôi rằng nếu từ chối ta thì tôi sẽ gặp rắc rối lớn.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải đồng ý.
Bạn thấy sao?