6
Bố mẹ đến để đón con cưng Thẩm Hi của bọn họ, giờ đây nàng bụng mang dạ chửa đứa con của Thái tử gia nhà họ Cố.
Thẩm Hi nhanh chóng giả bộ mềm yếu, ấm ức : “Bố mẹ ơi, Thẩm Ân bắt nạt con!”.
Cô ta còn vén tay áo lên, để lộ dấu tay bị tôi véo đỏ au.
Tôi giải thích: “Bố mẹ, Thẩm Hi ở trường tung tin con mang thai, con kéo ta đi…”
Lời chưa hết, đã bị bố tôi tức giận cắt ngang: “Thẩm Âm, sao con hư thế? Bố đã bảo không Hi Hi phật ý mà!”.
Mẹ tôi cũng nhíu mày trừng mắt tôi: “Con đúng là đồ bỏ đi, biết thế lúc trước đã không đẻ ra con”.
Chỉ một câu, tim tôi như nghẹn cứng lại!
Thẩm Hi đắc chí tôi, trong mắt tràn đầy vẻ thương và khinh thường.
Tôi không giải thích nữa, cảm gia đình này thực sự khiến người ta n/ôn m/ửa.
Tôi chỉ muốn rời khỏi ngôi nhà này.
Trở về phòng, vừa mở tủ quần áo định sửa soạn đồ đạc ra đi, trong đầu bỗng lóe lên.
Ban đầu theo họ về không phải để có thương của bố mẹ chưa từng nhận , tại sao bây giờ phải tức giận?
Lẽ nào tôi đang ghen tị với Thẩm Hi?
Tôi lắc đầu, “loại cực phẩm” này chỉ b/ẩn mắt tôi thôi.
Còn loại cha mẹ giả tạo và hám lợi kia thì cần không?
Câu trả lời là không!
Được lắm, tôi đã tỉnh táo lại, cầm quần áo ngủ vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm xong, tôi lại càng tỉnh táo hơn.
Chưa thể rời đi, danh tiếng đã bị mấy người họ bôi đen đến mức này, nếu thực sự đi mất chẳng phải là tự thừa nhận hay sao?
Vì , tôi không nhịn nữa.
Gia đình ba người này đừng hòng yên thân!
7
Tôi đang đọc sách trong phòng, mẹ tôi liền đẩy cửa rất mạnh rồi xông vào:
“Đến nước này rồi còn giả vờ giả vịt ngồi đấy đọc sách, xuống ngay, người nhà họ Cố đến rồi”.
Tôi nhướn mày, người nhà họ Cố đến mà không báo trước với tôi một tiếng nào sao?
Vậy là bỏ sách xuống, đi ra ngoài hóng chuyện.
Đám người hầu đứng thành hàng, cúi người chín mươi độ, bố mẹ thì mặt mũi tươi lấy lòng, còn Thẩm Hi thì kích đỏ bừng cả hai má.
Miệng tôi hơi cong lên.
Còn tưởng là nhân vật to tát nào chứ, hóa ra chỉ là quản gia nhà họ Cố, chúng tôi cũng khá quen, có lần tôi cãi nhau với Cố Mộc Thần, ông ấy đã lái xe đường xa đến để tặng quà an ủi.
Quản gia thấy tôi, đôi mắt lập tức sáng bừng, vừa định thì tôi đưa ngón trỏ đặt lên môi, ra hiệu “suỵt”.
Những người giữ chức quản gia trong nhà họ Cố thường không phải là người bình thường.
Ông ấy lập tức dời ánh mắt khỏi tôi.
Sau đó ra lệnh cho người trợ lý đằng sau đem những hộp đồ ăn tinh xảo đang cầm trên tay đặt lên bàn.
Quản gia từ tốn : “Đặc biệt gửi đến những món ăn mà vẫn thích, hy vọng sau khi thưởng thức sẽ vui vẻ”.
Mẹ tôi kích nắm lấy cánh tay Thẩm Hi: “Nhà họ Cố thật có lòng, Hi Hi, con thật có bản lĩnh!”.
Bố tôi cũng vui mừng xoa xoa tay, trong mắt lóe lên ánh thòm thèm, dường như đã tính toán xem sau khi Thẩm Hi gả đi, sẽ có thể kiếm bao nhiêu tiền.
Thẩm Hi kiêu ngạo hếch cằm: “Đương nhiên, tối hôm đó con đã rất nỗ lực!”.
Nghe mấy lời dung tục này, tôi cũng thấy xấu hổ thay ta.
Nhưng bố mẹ không những không cho là xấu hổ, ngược lại còn lấy đó vinh dự, nhân cơ hội, bố tôi còn không quên trách móc tôi: “Sao con lại không có bản lĩnh thế không biết? Học hỏi em con đi!”.
Tôi biếng nhác chống tay lên bàn, mỉm chua chát: “Vâng ạ”.
Thẩm Hi ngồi vào ghế chủ tọa, chỉnh trang cả dung nhan lẫn phong thái rồi mới : “Mở ra đi”.
Quản gia không đậy, mà tôi.
Tôi khẽ gật đầu, ông ấy mới lần lượt mở từng hộp đồ ăn ra, tôi không khỏi cong cong khóe miệng.
Bánh mì bơ, bánh tart trái sung, bánh bông lan trà xanh… còn có cả một bát canh bồ câu giản dị.
Đều là những món tôi vẫn thích ăn.
Nụ trên mặt Thẩm Hi lập tức biến mất, đây đều là những món ta không thích ăn.
Mẹ tôi hơi ngạc nhiên: “Thẩm Hi, sao lại thế này?”.
Thẩm Hi lộ rõ vẻ khó xử: “Anh ấy chưa quen với con, tiếp dần dần là quen thôi”.
Giỏi thật, rất biết tự bịa chuyện.
Cô ta vốn định nghiến răng ăn vài miếng, lại do dự rất lâu mới có thể cầm lấy nĩa, dù sao cũng sợ dị ứng.
Quản gia không để ý tới ta, mà long trọng giới thiệu với tôi bát canh bồ câu này, là do thím Cố tự tay hầm trong sáu tiếng đồng hồ mới xong, mùi vị vừa thơm vừa đượm, cực kỳ hợp ý tôi.
Tôi cong cả mắt: “Vậy thì cháu không khách sáo nữa!”.
Thực sự rất ngon.
Trời ơi, lâu lắm rồi tôi mới thưởng thức đồ ăn do thím Cố , nhớ quá đi mất.
Thẩm Hi ghét bỏ tôi: “Thật là như chưa từng thấy thế giới, đồ của người khác cũng ăn ngon lành”.
Bố mẹ cũng phụ họa: “Ăn uống như heo”.
Nhưng tôi không hề để ý, cứ thế thưởng thức đồ ăn ngon lành trước mặt.
Khóe miệng quản gia nhếch lên vài lần, lại cố nhịn xuống.
Bạn thấy sao?