5
“Tổng giám đốc tập đoàn Vân Đường có gì đáng ghen tị? Một cố gắng nỗ lực cuối cùng cũng phải kết hôn thôi, theo tôi, bà ta chắc xấu xí lắm nên không có đàn ông nào , nên mới chăm chỉ kiếm tiền.”
Triều đại nhà Thanh đã lụi tàn từ lâu, mà não bộ của Thẩm Hi còn chưa phát triển hoàn toàn.
Nhóm con xung quanh cũng hùa vào, tôi không kìm mà nhếch môi, trình độ học vấn thực sự không phản ánh trí tuệ.
Thẩm Hi tiếp tục để thể hiện rằng mình não ngắn: "Tôi này các , việc quan trọng nhất là kiếm một người đàn ông tốt, như mới là hoàn hảo."
Rồi vuốt ve chiếc bụng con con tự hào : "Các cậu có biết đứa con trong bụng tôi là của ai không? Là của Thái tử gia nhà họ Cố, đích thị là con trai của Cố Khai, người thừa kế tương lai của tập đoàn Cố thị, nơi mà các người khó có thể vào .”
Lời này ra, cả lớp chỉ còn sự kinh ngạc.
"Thẩm Hi, cậu thật hay giả ?"
Xem ra vẫn có người tỉnh táo không tin nổi.
Thẩm Hi ưỡn bụng, khinh thường liếc mắt người hỏi: "Tất nhiên là thật rồi."
"Cố thị trong mắt các cậu là cao không thể với tới, trong mắt tôi thì lại rất bình thường. Tất cả chúng ta đều chơi cùng nhau trong một vòng tròn."
"Các cậu chờ đi, vài bữa nữa sẽ thấy tin đính hôn của tôi với Thái tử gia, lúc đó để các cậu mở mang tầm mắt."
Nói đến mức này rồi, đại đa số mọi người đều tin, lại bắt đầu một vòng nịnh nọt và nịnh nọt.
Tôi thấy chỉ muốn .
Thẩm Hi dối cũng thực không sợ bị vạch trần, gì đến một nhà họ Thẩm, cho dù là mười nhà họ Thẩm cũng chẳng lấy nhà họ Cố.
Chỉ cần ta có một người trong giới thượng lưu thôi cũng có thể biết rằng, Cố Mộc Thần đã theo đuổi tôi mười năm, đây là một bí mật công khai trong giới.
Đây có phải là người khác ra vẻ trịch thượng, vừa khéo lại ở lĩnh vực chuyên môn của tôi không nhỉ?
Vừa đang hóng hớt, bên ngoài cửa đột nhiên ồn ào, có một người phụ nữ trung niên gào khản giọng gọi tên tôi.
"Thẩm Ân, mày ở đâu? Tao đến thăm cháu đích tôn của tao này!"
Cái quái gì thế ???
Các cùng lớp đều quay sang tôi, Thẩm Hi đắc ý chỉ tay về phía tôi : "Bác ơi, chính là con nhỏ đó ạ."
Tôi biết bà này, bà ta là kẻ lắm lời nổi tiếng ở trong thôn, mà đứa con trai lưu manh của bà ta, tôi cũng có chút ấn tượng, tai tiếng lẫy lừng, cái gì cũng chơi: trộm cắp, trêu ghẹo phụ nữ góa, cướp giật. Cái gì cũng tệ, không có gì để tệ hơn.
Bà ta kích tôi: "Ân Ân, tao đi tìm mày lâu lắm rồi, nhanh về nhà với tao đi, sách vở có gì mà học, sau này theo tao đi ruộng kiếm tiền, mỗi năm kiếm cả ngàn đồng bạc đấy!"
Trong khoảnh khắc đó, cả lớp ồ lên.
Tôi cố nhịn , xoa xoa thái dương: "Bác ơi, ai với bác là cháu có thai ?"
Bà ta trả lời rất thật thà: "Là một tên Thẩm Hi gọi điện bảo tao, tao lập tức đã vội đến đây, nhanh về nhà dưỡng thai đi nào."
Nói xong đưa tay muốn kéo tôi, tôi vội lùi lại mấy bước, giải thích: "Bác ơi, cháu không quen người nhà bác, mà cháu cũng không hề mang thai!"
Thẩm Hi che miệng khẩy: "Thẩm Ân, lúc trước chị không biết giữ mình, giờ thì chê gia đình bác ấy nghèo rồi à? Chị đúng là đứa thực dụng, sao lại sống giả tạo như chứ?"
Bà ta cũng hùa vào: "Đúng đấy, con ơi, con không thế chứ, con trai tao tốt thế, có gì mà không vừa lòng mày?”
Tôi buồn , gật đầu: "Bác đúng, bác đến đây tìm cháu đích tôn mà phải không, cháu chỉ cho chỗ này nè!"
Nói rồi đi đến trước mặt Thẩm Hi, tóm lấy ta kéo ầm một cái về phía trước mặt bà kia.
"Cháu không có thai, thế ta thì có, bác cứ dẫn ta về!"
Thẩm Hi đẩy tôi ra, chửi: "Thẩm Ân, chị điên rồi à!"
Tôi khoanh tay, chế nhạo: "Nếu tôi điên, tôi đã x/é n/át m/iệng ra rồi, đi khắp nơi loan tin đồn về tôi, vui lắm à?"
Thẩm Hi khinh thường liếc tôi một cái, khẩy: "Chị có chứng cứ gì tôi đồn bậy? Vài hôm trước, tôi khám phụ khoa trong bệnh viện cũng có gặp chị đấy, chị cũng n/ôn, chị dám người đó không phải chị sao?"
Tôi nheo mắt lại: "Chúng ta bây giờ đi bệnh viện kiểm tra, dám đi không?"
Thẩm Hi tỏ vẻ hung hăng: "Chị là cái thá gì, dựa vào đâu mà tôi phải đi bệnh viện với chị!"
Tôi tức : "Được thôi, thế bây giờ tôi gọi báo cảnh sát tung tin đồn nhảm!"
Rồi bà cảnh cáo: "Bác cũng đừng đi, chúng ta cùng đến công an."
Nghe đến công an, bà ta hoảng hồn, vội vàng quay người bỏ đi, chỉ sợ lát nữa có người tới bắt, thằng con bà ta thường xuyên phơi nắng ở đồn công an, nên bà ta có chút sợ.
Thẩm Hi thấy bà ta bỏ đi, vẻ mặt thoáng chút thất vọng.
Cô ta tôi thực sự lấy điện thoại ra thì lớn tiếng : "Thẩm Ân, chị có cảm thấy bản thân rất buồn không, cứ không chịu hiểu rõ vị trí và hoàn cảnh của mình."
"Mặc dù hiện tại chúng ta đều đang đứng ở đây, thế trong mắt tôi, chị chẳng khác nào một hạt bụi, tôi là mây trên trời, còn chị chỉ là bãi đất nát mặc cho người giẫm đạp."
Tôi lạnh: "Được, hãy những lời này ở đồn với cảnh sát ấy."
Sức ta không lớn bằng tôi, đang lúc tôi muốn lôi ta đến đồn công an thì bên ngoài lại có tiếng huyên náo, lại còn có người gọi tên tôi nữa chứ!
"Thẩm Ân!"
Bạn thấy sao?