4
Vào sáng thứ hai, tôi đến trường trước, hôm nay họp lớp, còn có hội thảo tuyển dụng nữa.
Trời ơi, vừa chớp mắt đã thành đàn chị cuối khóa rồi, mấy đứa em khóa dưới xanh mơn mởn, tôi có chút không muốn rời đi.
Nhưng mà Cố Mộc Thần quản hơi chặt, nên tôi chưa từng có cơ hội hẹn hò với lũ chó con này lần nào cả.
Cảm giác như bỏ lỡ cả trăm tỷ !
Khi bước vào tòa nhà giảng đường, tôi thấy khá nhiều học lén tôi, thì thầm bàn tán và còn bụng tôi nữa.
Tôi ngay lập tức hiểu ra, tin đồn đó đã lan đến trường rồi. Rốt cuộc là cái mồm nào không giữ , đợi tóm tôi nhất định phải x/é t/oạc mồm đứa đó ra.
Nói đến mới nhớ, tôi với Thẩm Hi còn là cùng trường đại học, đã từng chung lớp 4 năm trời một câu cũng không với nhau, thế Thẩm Hi lại rất hay xấu tôi sau lưng.
Ai bảo tôi đẹp hơn chứ?
Tôi thừa nhận.
Tôi đẹp thật.
Tôi không để mắt đến bất kỳ gã con trai nào trong trường, dù sao trước mặt đã có viên ngọc sáng như Cố Mộc Thần rồi nên mắt tôi trở nên cực kỳ kén chọn. Tôi nên cảm ơn ta vì đã giúp tôi từ chối những gã con trai đó.
Tôi nghĩ sau khi tốt nghiệp chúng tôi sẽ không gặp lại nhau nữa, nên đã chịu đựng suốt 4 năm.
Kết quả là khi khám sức khỏe phát hiện tôi có nhóm máu hiếm, cờ cứu 02 đứa trẻ sinh đôi bị tai nạn giao thông, cả đài truyền hình và báo chí đều đưa tin về việc tốt tôi .
Sau đó, bố mẹ Thẩm Hi tìm đến, nước mắt chảy ròng cầm lấy tay tôi, tôi những năm qua ở bên ngoài đã phải chịu đựng cực khổ.
Vậy mà, đợi xong xét nghiệm ADN, đưa tôi về nhà xong đã đổi mặt, bắt tôi liên hôn, rõ ràng là thấy trong nhà chỉ có mỗi Thẩm Hi thì không đủ để “bán”.
Tôi lắc đầu, vứt những lời xui xẻo đó khỏi đầu, ngồi vào chỗ cuối cùng bên cửa sổ, ngáp một cái rồi cúi xuống trả lời email công việc.
Đột nhiên, tôi nghe thấy tên mình.
Tôi bàng hoàng ngẩng đầu, thì thấy Thẩm Hi mọi người vây quanh bắt đầu xấu tôi. "Thẩm Ân mang thai rồi, ở trường ra vẻ thanh cao lắm, mà thực chất ở đằng sau lại chơi bời trác táng".
"Thế cũng không trách ta , từ nhỏ ở vùng quê mà lớn lên, hành vi thô lỗ, không có ai dạy bảo mà".
"Còn về bố đứa trẻ ... ôi, đã tìm ra rồi, chính là gã lưu manh cùng thôn.”
Tôi lấy điện thoại bật chức năng camera, điều chỉnh đến mức lớn nhất, tôi có thể thấy rất rõ vẻ khinh thường mỉa mai của ta.
Chẳng phải đây là bằng chứng tự đưa tới sao?
Chuông reo, giáo viên chủ nhiệm đầu hói tiến vào, viên mọi người vài câu, rồi bắt đầu giới thiệu những công ty lớn tham gia hội chợ tuyển dụng trong khuôn viên trường sắp tới.
Đứng đầu đương nhiên là tập đoàn Cố thị, doanh nghiệp tư nhân hàng đầu trong nước, chế độ đãi ngộ và năng lực đào tạo đều rất tốt, chỉ tiêu rất ít, trừ phi là người tinh trong số tinh mới có thể cân nhắc tới.
Thứ hai là tập đoàn Vân Đường, chỉ trong vòng 2 năm ngắn ngủi từ khi thành lập đến khi niêm yết, thời gian nhanh đến mức phi thực tế, lúc đó rất nhiều người đã tìm hiểu về hồ sơ của người chủ đứng phía sau, chỉ điều tra ra người chủ là nữ, rất trẻ, khởi nghiệp bằng cổ phiếu, trong tay ta chưa từng có cổ phiếu nào bị lỗ, biệt hiệu "nữ thần chứng khoán"!
Tập đoàn Vân Đường kinh doanh rất nhiều ngành nghề, vì đều chỉ mới ở giai đoạn phát triển nên đối với việc tuyển dụng cũng không quá khắt khe, chế độ đãi ngộ so với tập đoàn Cố Thị cũng không quá chênh lệch.
Tiếp theo ông ấy giới thiệu một vài công ty tốt khác, rồi dặn mọi người chuẩn bị sẵn hồ sơ, nửa tiếng sau có thể ra sân vận tham gia hội thảo tuyển dụng trong khuôn viên trường.
Lúc này mọi người bắt đầu thảo luận sôi nổi.
Tôi bắt chéo chân, ngậm cây kẹo mút trong miệng, nheo mắt cảm nhận làn gió nhẹ đầu thu và lắng nghe mọi người ca ngợi tập đoàn Vân Đường.
Trong lòng tôi cực kỳ vui mừng đắc ý.
Ai nghe người ta ca ngợi đứa con của mình mà chẳng thấy sung sướng đắc ý cả thôi, bởi tập đoàn Vân Đường là đế chế do một tay tôi xây dựng nên.
Tất nhiên, không thể phủ nhận rằng Cố Mộc Thần đã giúp không ít, à thì… là giúp rất nhiều.
Nếu không có những lời khuyên của ấy thì sẽ không có tập đoàn Vân Đường như ngày hôm nay.
Có thể vào kỳ nghỉ hè năm đó, tôi đã dạy ấy cách chơi ở nông thôn thật vui, và kỳ nghỉ hè 5 năm sau, đứng trước tòa nhà văn phòng cao cấp nhất ở Bắc Kinh, với tôi về trò chơi thú vị trong thành phố.
Đối với lĩnh vực mới, tôi có đôi chút bỡ ngỡ, Cố Mộc Thần quả thực quá giỏi, dạy răm rắp từng li từng tí, đảm bảo sẽ biết.
Tôi từng hỏi : "Anh không sợ dạy xong đệ tử, sư phụ bị chết đói sao?".
Anh nhàn nhạt : "Mục tiêu thực sự của kẻ say rượu không phải là rượu".
Thôi rồi, lão già mưu mô, thì ra đã nghĩ đến học phí là gì ngay từ đầu rồi...
Bạn thấy sao?