3
Họ như muốn hủy hoại cả cuộc đời sau này của tôi.
Thật quá đáng!
Tôi định đáp trả thì điện thoại reo.
Cố Mộc Thần nhắn tin qua Wechat: [Ân Ân, đang gì ?]
Không phải đây là tam thúc của Thái tử gia ở Bắc Kinh sao?
Vừa hay, lửa trong lòng tôi chưa có chỗ xả, ngón tay tôi gõ điên cuồng lên điện thoại: [Đang ngứa tay, muốn đánh người!]
Cố Mộc Thần gửi một ảnh mèo con dễ thương kèm lời xin lỗi rồi tiếp theo là một bao lì xì.
[Ân Ân, biết sai rồi.]
Tôi: [???]
Tôi bật với câu trả lời của , phản hồi lại: [Sai ở đâu?]
[Anh muốn mặt đối mặt cho Ân Ân nghe!]
...
Hừ, đều là trò của lão già mưu mô.
Tôi ngẩng đầu gia đình ba người hoàn mỹ kia trìu mến nhau, không khỏi cảm thấy b/uồn n/ôn.
Tôi cong môi, bố mình rồi : "Được, bố chuẩn bị thật tốt đi, chờ Thẩm Hi gả vào nhà họ Cố là vừa."
Mơ hão!
Cố Khai, người ta đồn là Thái tử gia Bắc Kinh của nhà họ Cố, ừ thì— dù sao hắn vẫn rất nghe lời tôi, vì từ nhỏ đã bị tôi đánh không ít.
Nói xong, tôi xách váy đứng dậy, đi lên lầu về phòng.
Xem quá nhiều thứ gh/ê t/ởm rồi, hay là xem Cố Mộc Thần nhà tôi để rửa mắt.
Vừa nằm lên giường, tôi liền gọi video cho Cố Mộc Thần, ấy bắt máy gần như ngay lập tức.
Hẳn là vừa mới họp xong. Vest, cà vạt, thêm cặp kính gọng gàng, đúng chuẩn nam thần cấm dục. Đôi mắt lạnh lùng vừa trông thấy tôi liền dịu đi ngay.
Khóe mắt Cố Mộc Thần cong lên, giọng điệu trầm bổng: "Hôm nay công chúa nhỏ Ân Ân nhà ta thật xinh đẹp.”
Tôi nhịn không cong môi, nhẹ: "Hừ, đừng có ngon ngọt nữa, ngoan ngoãn khai thật đi, sai ở đâu?"
Anh ấy thực sự là người luôn luôn thẳng thắn thừa nhận sai lầm.
Cố Mộc Thần hơi bất đắc dĩ nhún vai, giọng điệu trêu chọc: "Ghen tuông là bản tính đàn ông mà, nhận sai cũng ."
Tôi trợn mắt với ấy.
Tôi chỉ cậu khóa dưới đôi chút giữa đám người mà ấy còn ghen đến phát chua.
Cố Mộc Thần bắt đầu nũng: "Ân Ân, nhớ em. Mấy ngày nữa xong việc, đến tìm em nhé, không?"
Tôi "hừ" một tiếng: "Mơ đi."
Cúp điện thoại, tôi tiếp tục chặn ấy, tuyệt đối không thể để lão già mưu mô kia có cơ hội.
Tôi còn nhớ lần đầu tiên gặp Cố Mộc Thần, khí chất lạnh lùng của ấy khiến ngay cả con chó trong thôn cũng phải cụp đuôi chạy, mà giờ sao lại thành thế này, một chút là nũng.
Bỗng nhiên, tiếng thông báo của Alipay vang lên.
Tiền của Cố Mộc Thần đã đến, nội dung ghi rất rõ ràng: [Quà tặng]
Miệng tôi không nhịn cong lên, đẹp trai, nhiều tiền, chính là ấn tượng đầu tiên của tôi về ấy.
Mỗi lần nhớ lại lúc quen biết Cố Mộc Thần, tôi đều cảm thấy duyên phận thật kỳ diệu. Hồi nhỏ, tôi chạy thoát khỏi tay bọn buôn người, may mắn bà nội cưu mang, theo bà học y thuật Trung Hoa. Tôi tuổi thì nhỏ cũng sáng dạ, theo bà nội học vài lần là nhớ.
Mẹ của Cố Mộc Thần là dì Cố bị bệnh tim, đến làng chữa bệnh, lúc không khỏe đều nhờ bà nội tôi châm cứu. Lâu dần, tôi cũng quen ấy. Hôm đó, bà nội tôi sang làng bên khám bệnh, tôi đi theo bà.
Hồi đó, Cố Mộc Thần cũng chỉ mười sáu tuổi, độ tuổi thanh xuân phơi phới, kiêu ngạo hống hách, cảm thấy tôi còn nhỏ, chắc chắn không biết châm cứu, chỉ là lừa tiền.
Thế là lúc ấy, tôi trực tiếp châm ấy ba mũi, bắt ấy nằm im trên giường ba tiếng, không nhúc nhích.
Sau đó, ấy phục luôn.
Cả kỳ nghỉ hè đó, ấy cứ lẽo đẽo theo tôi, đòi học y thuật với tôi, thế là tôi dẫn ấy lên núi hái thuốc, trèo cây hái quả dại, xuống sông mò cá, khiến ấy hoàn toàn gỡ bỏ sự kiêu ngạo trước mặt tôi.
Nhưng tôi không ngờ ấy lại là người cuồng người đến thế, còn là một tên thích ăn giấm nữa chứ!
Bạn thấy sao?