Nàng Thực Quá Xinh [...] – Chương 17

17

Tôi ngồi lên xe Cố Mộc Thần với tâm trạng tốt sau buổi phỏng vấn.

Cố Mộc Thần mỉm hỏi: "Chuyện gì mà vui thế?".

Tôi kể lại chuyện vừa xảy ra, Cố Mộc Thần cũng : "Ân Ân à, tại sao em lúc nào cũng khiêm tốn thế?”

Tôi nhún vai, tự đắc: "Vâng, em thích đóng vai lợn ăn thịt cọp".

Đây còn là điều ấy chỉ tôi, rằng những doanh nhân thành đạt sẽ không bao giờ tiết lộ hết các lá bài của mình. 

Bỗng nhiên, Cố Mộc Thần có vẻ khó hiểu hỏi: "Tại sao em lại không giả vờ nữa?".

Tôi nheo mắt, cảm nhận làn gió lùa vào ô cửa xe, miệng giương lên: "Bởi vì hôm nay là ngày lật bài ngửa.”

Tối qua tôi nghe Thẩm Hi trên bàn ăn, hôm nay ta sẽ đến bữa tiệc để tìm Cố Khải, chắc chắn sẽ thấy tôi, thì trò chơi này, cũng đã đến lúc phơi bày thân phận bí mật rồi.

Nhìn cả gia đình họ như những hề, thật sự thấy chán ghét.

Hơn nữa, quan trọng nhất là vì cổ phiếu tăng vọt, giá trị của tôi cũng theo đó mà tăng, giờ đã ở đỉnh của kim tự tháp trong nước, đã đủ để đứng ngang hàng với Cố Mộc Thần.

Ban đầu, tôi nghĩ để đạt điều đó thì phải mất ít nhất 3 năm nữa.

***

Buổi tiệc rất long trọng, phòng tiệc dành cho 1000 người vẫn đông kín.

Cửa ra vào có bảo vệ kiểm tra thư mời, người có giá trị tài sản không đạt đến một mức nhất định sẽ không thể vào trong.

Tôi còn nhớ lần đầu tiên Cố Mộc Thần đưa đến buổi tiệc kiểu này cách đây 10 năm, ấy ở đây có đồ ăn ngon lắm, vận chuyển bằng máy bay từ nước ngoài về, ngon hơn chim sẻ nướng một chút.

Từ đó, tôi mê mẩn các món ngon nơi này, sau đó vào dịp hè hoặc đông hàng năm, ấy lại về quê đón tôi, ấy sẽ trịnh trọng giới thiệu tôi với tất cả bè của ấy.

"Vị này là tốt của tôi, Thẩm Ân".

Lúc đó mọi người đều đối xử tốt với tôi, trong mắt họ vẫn có đôi chút coi thường, bởi vì tôi không xứng với ấy.

Thời gian cứ thế trôi qua, những người từng xem thường tôi ngày nào giờ đã cung kính gọi tôi là: "Tổng giám đốc Thẩm".

Nhiều người bàn tán rằng tôi Cố Mộc Thần nâng đỡ, nếu không có ấy tôi vẫn chỉ là một quê mùa, họ đúng, nên tôi đã rất chăm chỉ học hỏi cách sinh tồn ở đô thị, học cách để tốt hơn họ.

"Tổng giám đốc Cố, tổng giám đốc Thẩm, chúc mừng hai người, lần hợp tác này của hai người thực sự tiếng vang trong giới".

Những tập đoàn mạnh liên thủ thường là tầng lớp trung kết hợp với tầng lớp trung hoặc tầng lớp cao kết hợp với tầng lớp trung, hình thức hợp tác tầng lớp cao phối hợp với tầng lớp cao như thế này rất hiếm.

Bởi vì điều này có nghĩa là liên kết với nhau, tuy hiện tại lợi ích là rất lớn, tương lai chắc chắn sẽ xuất hiện vấn đề xung đột lợi ích, rất dễ dẫn đến cảnh hai bên đấu đá rồi cùng kéo nhau xuống.

Trừ khi cực kỳ tín nhiệm hoặc có quan hệ hôn nhân.

Cố Mộc Thần mỉm gật đầu, ánh mắt dịu dàng tôi: "Vâng, đây chỉ mới là khởi đầu".

Tôi cũng nhếch môi : "Vâng, mong chờ sự hợp tác sau này".

Mọi người chạm ly, lập tức tỏ ra đã hiểu, biết rằng khi tiệc kết thúc, họ chắc chắn sẽ mua nhiều cổ phiếu của chúng tôi hơn nữa.

Đứng lâu mệt quá, nghỉ một lúc.

Tôi ngồi trên ghế sô pha ăn trái cây để dịu cơn đói, Cố Mộc Thần ngồi cạnh, chống cằm tôi, trong đôi mắt sâu thẳm chất chứa đầy .

Anh đến mức mặt tôi nóng ran, vì tôi chuyển chủ đề: "Anh thực sự không lo lắng về sự hợp tác của chúng ta sao?"

Cố Mộc Thần tiến người về phía trước, cầm khăn giấy lau sạch sốt cà chua trên khóe miệng tôi.

Giọng trầm thấp và gợi cảm: “Ân Ân, em đang coi thường dành cho em sao?"

Anh chưa bao giờ lời tỏ lộ liễu như , bình thường luôn mơ hồ và dịu dàng, giữ khoảng cách an toàn mà tôi vạch ra cho , lịch sự và kiềm chế.

Nhưng lúc này, ánh mắt lại nồng nhiệt đến .

Cứ như thể tôi là con mồi muốn bắt bằng , dùng và sự dịu dàng trong 13 năm lưới, tôi nguyện mắc câu .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...