15
Vào buổi trưa hôm đó, Cố Mộc Thần ở lại đây dùng bữa khiến bố mẹ tôi cảm thấy rất vui. Mẹ tôi tự tay vào bếp nấu nướng lại bị quản gia mời ra ngoài.
"Thưa phu nhân, chúng tôi đã mang theo một số đầu bếp, toàn là những người Thẩm Ân vẫn thường ăn từ trước. Bà ra ngoài nghỉ ngơi đi ạ."
May mà căn bếp ở đây đủ rộng nếu không thì cả 12 đầu bếp sẽ không thể vào .
Trong bữa ăn trưa, Cố Mộc Thần liên tục gắp thức ăn cho tôi, thậm chí còn gỡ sẵn cả xương cá giúp tôi.
Bố tôi liền lấy lòng nịnh nọt: "Cố tam thiếu, đối xử với con Ân Ân của chúng tôi thật tốt."
Tôi ngẩng đầu bố mình, lần đầu tiên bố tôi gọi tôi là "Ân Ân".
Cố Mộc Thần đắc chí : "Đúng , chúng tôi cưng chiều Ân Ân từ bé đến lớn. Nếu tôi không đối xử tốt với ấy thì mẹ tôi sẽ không công nhận tôi là con trai đâu."
Mặc dù đó chỉ là lời mọi người có thể nhận thấy gia đình họ Cố coi trọng tôi đến mức nào.
Mẹ tôi hỏi thăm dò: "Cố tam thiếu, tại sao Cố thiếu gia không đến cùng ?"
Cố Mộc Thần vừa múc canh cho tôi vừa tùy tiện: "Cậu ta đến đây gì?"
Mẹ tôi vội vàng giải thích: "Đến thăm Hi Hi nhà chúng tôi chứ, Hi Hi nhà tôi suốt ngày ở trong nhà đợi cậu ấy đến."
Cố Mộc Thần không thèm để mắt đến: "Ồ, sao?"
Sau đó không gì nữa.
Mắt Thẩm Hi sưng húp, sau khi bị sỉ nhục vì chiếc vòng đeo tay, đã khóc một trận. Bây giờ lại bị nhục nhã thêm một lần nữa, hốc mắt ta lại đỏ hoe không dám khóc trước mặt Cố Mộc Thần, đành phải nhỏ giọng "Ăn xong rồi" rồi đi lên lầu.
Những học nữ ngồi ăn cơm thấy không khỏi che miệng trộm.
Mặc dù tất cả đều nịnh nọt Thẩm Hi thường ngày ta kiêu căng ngạo mạn, đối xử với học cũng luôn kênh kiệu. Hôm nay thấy ta bị xì hơi, trong lòng bọn họ đều rất hả hê.
Tôi khẽ nhếch mép, rất nhanh thôi, Thẩm Hi sẽ trở thành trò cho cả lớp!
Ăn cơm xong, bố tôi đích thân pha một tách trà ngon cho Cố Mộc Thần ấy chỉ cau mày : "Trà này là trà cũ của năm ngoái, mặc dù đã bảo quản cẩn thận vẫn còn mùi mốc."
Bố tôi xấu hổ đỏ mặt.
Mẹ tôi liền cắt một đĩa hoa quả Cố Mộc Thần lại dùng nĩa đút hết hoa quả cho tôi ăn.
Trước khi đi, xoa đầu tôi và vẻ quyến luyến: "Rảnh thì nhớ gọi điện cho ."
Tôi vẫy tay: "Biết rồi, đi rồi."
Tiễn Cố Mộc Thần đi rồi, tôi định lên lầu thì mẹ tôi nắm tay tôi một cách thân mật: "Ân Ân, con kể hết mọi chuyện với bố mẹ về con và nhà họ Cố đi."
Tôi trả lời cho qua: "Cũng quen nhau lâu rồi, họ đối xử với con khá tốt."
Bố tôi phấn khích : "Sao con không sớm cho bố mẹ biết."
Tôi khẩy: "Bố mẹ cũng đâu có hỏi?"
Sắc mặt bố mẹ tôi trắng bệch, quả thật là tôi chưa từng cho bố mẹ biết.
Mẹ tôi trách móc: "Nhưng con phải chứ."
Tôi lạnh: "Con thì bố mẹ có chịu nghe không?"
Bố mẹ tôi gật đầu: "Đương nhiên, mặc dù chúng ta không nuôi con lớn con vẫn là đứa con của chúng ta mà, mẹ luôn nhớ con. Và bây giờ con lại ưu tú như , bố mẹ rất tự hào về con."
Quả thật, tốc độ lật mặt thật nhanh đáng kinh ngạc!
Tôi nhạt: "Vậy lúc trước con bảo không mang thai sao bố mẹ lại không tin?"
Bố tôi thoáng đỏ mặt: "Những chuyện đó đã qua rồi."
Tôi không muốn chuyện với bố mẹ nữa, trở về phòng ngủ bù!
Bạn thấy sao?