14
Một đám trợ lý tay bưng hộp quà đi theo sau Cố Mộc Thần vào phòng.
Anh ấy mặt lạnh như tiền chằm chằm bố tôi: "Ông định gì?"
Giọng lạnh băng, nghe rợn cả gai ốc!
Bố tôi lập tức xìu xuống, nịnh bợ: "Cố tam thiếu, tôi đang dạy dỗ con tôi, sao lại rảnh rỗi đến đây thế?"
Thẩm Hi kích tìm kiếm trong đám đông, một lúc sau thất vọng : "Tại sao Cố Khai không đến?"
Bố mẹ tôi cũng ngây người vài giây, rồi há miệng vui.
Đúng rồi, Cố Khai chỉ là Thái tử gia, người thực sự nắm quyền trong nhà họ Cố là Cố tam thúc, Cố Mộc Thần.
Anh ta đích thân đến đây, chắc chắn là rất coi trọng Thẩm Hi, đến nỗi nếp nhăn trên mặt cũng nở ra.
Mẹ tôi nịnh nọt: "Cố tam thiếu, vất vả đường xa rồi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi."
Bố tôi cũng xoa tay, kích nước miếng văng tung tóe : "Đúng, đúng, nếu biết đích thân đến, chúng tôi nhất định ra đón, thật là thất lễ quá."
Cố Mộc Thần không thèm để ý đến họ, bước thẳng về phía tôi, nhỏ giọng hỏi bên tai tôi: "Em hết giận chưa?"
Anh ta cố giọng điệu quyến rũ, tôi không khỏi cong môi, nhẹ nhàng gật đầu.
Thái độ của tôi muốn cho ấy biết, ấy đã cứu mỹ nhân rất kịp thời.
Bởi vì rất nhỏ, mọi người cũng không để ý lắm, chỉ nghĩ ấy định ngồi ở sô pha sau lưng tôi, đi ngang qua tôi thôi.
Cố Mộc Thần có khí chất bức người, cởi cúc áo vest, lười nhác ngồi xuống ghế sô pha, tay vẫn đặt sau lưng ghế, thái độ điềm tĩnh ung dung, khiến mọi người nhầm tưởng mới là chủ nhà.
"Hôm nay tôi đến là để thay mẹ tôi tặng quà."
Anh vừa dứt lời, các trợ lý đã đặt quà lên bàn.
Chiếc hộp mở ra, bên trong là những chiếc vòng tay cực phẩm, vòng ngọc bích, một tượng Phật Quan Âm bằng ngọc rất lớn, đá sapphire quý hiếm... Mọi người xung quanh đều hít một hơi rùng mình.
Thẩm Hi đã hoa cả mắt, nước miếng chảy ròng ròng.
Cha mẹ tôi cũng đầy vẻ kinh ngạc và thòm thèm, đây chính là hậu thuẫn của nhà họ Cố, quà ra mắt tặng tùy tiện cũng đắt như .
Cố Mộc Thần tôi, nhẹ: "Em có hài lòng không?"
Thẩm Hi vội vàng gật đầu: "Hài lòng, hài lòng."
Cô ta cầm chiếc vòng tay lên đeo vào, Cố Mộc Thần nheo mắt, lạnh giọng : "Đặt xuống."
Thẩm Hi sợ đến run cầm cập, vội vàng đặt chiếc vòng tay xuống, hốc mắt đỏ ửng trong nháy mắt, ấm ức : "Đây không phải tặng cho tôi sao? Tôi đeo một chút cũng không à?"
Mẹ tôi cũng đau lòng : "Đúng , đều là tặng cho Hi Hi."
Cố Mộc Thần nhướng mày, trong mắt lóe lên vẻ thích thú hai người họ: "Ồ, các người đúng là dám nghĩ!"
Một câu khiến căn phòng khách rộng lớn đột nhiên im phăng phắc, mọi người ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Tôi cầm tượng Phật Quan Âm bằng ngọc bích trên tay, nghịch nghịch.
Mẹ tôi vội vàng ngăn lại bằng giọng điệu lạnh lùng: "Thẩm Ân, đặt xuống! Làm hỏng rồi thì mười mạng con cũng không đền nổi!"
Tôi khẩy một tiếng, còn cố lắc nhẹ.
Dọa bọn họ đến mức mí mắt giật giật.
Đúng lúc bố tôi định thì Cố Mộc Thần từ từ : "Nói gì đến mười cái, một trăm cái, Ân Ân nhà tôi cũng có thể đập vỡ !"
Nói rồi lại trìu mến tôi: "Ân Ân, lần này em có thích món quà này không?"
Tôi tủm tỉm: "Cũng , lần này màu sắc ổn."
Cố Mộc Thần mới hài lòng : "Chỉ cần em thích là ."
Mọi người nhất thời há hốc mồm.
Bố tôi là người đầu tiên phản ứng lại, kinh ngạc : “Thẩm Ân, sao con lại quen biết Cố tam thiếu?"
Tôi nghịch nghịch mấy món đồ trang sức trên tay, mẹ tôi và Thẩm Hi mặt tái xanh, nhạt: "Quen nhau ở trong thôn, cũng phải mười năm rồi nhỉ."
Cố Mộc Thần bên cạnh đính chính: "Mười ba năm hai tháng."
Tôi không khỏi bật : "Anh đúng là nhớ dai thật."
Cố Mộc Thần nhướng mày, có chút đắc ý: "Ừ, tính toán cũng rất tốt."
Nói trắng ra thì là quá cuồng người !
Bạn thấy sao?