1.
Năm mười ba tuổi, ta đến phủ cữu cữu bái phỏng. Khi đó ta học nữ hồng vừa mới có chút thành tựu, thêu một bức “Giang Nam thu nhạn đồ”, bởi vì mẹ ta lười thêu thùa may vá, không biết thưởng thức, cho nên ta sốt ruột muốn đưa cho cữu mẫu xem.
Đến hậu viện nghe cữu mẫu ở phòng khách, ta lập tức hùng hùng hổ hổ chạy tới nhào vào trong lòng cữu mẫu khoe khoang tác phẩm lớn của mình. Cữu mẫu đỡ ta đứng vững, chỉnh sửa lại quần áo giúp ta, bĩu môi : “Ở đây đang có khách đấy, con lớn như rồi còn nũng giống hệt khi còn bé.”
Ta lúc này mới ý tới đại biểu ca cũng ở đây, bên cạnh còn có một thiếu niên mặt mày vô cùng đẹp mắt, ta nở nụ dịu dàng, trong ánh mắt lấp lánh như là có ánh sao.
Đây có lẽ là người đẹp nhất mà ta từng gặp trong mười ba năm cuộc đời mình. Cữu mẫu lại nhẹ nhàng đẩy ta một cái: “Mau thỉnh an Lạc vương điện hạ.”
Là một vương gia, lai lịch rất lớn. Ta chào hỏi xong, bộ tri lễ đứng ở một bên hầu hạ cữu mẫu, cố gắng kiềm chế nội tâm gấp gáp muốn khoe khoang thành tựu của mình xuống.
Cữu mẫu và Thái hậu đương triều là biểu tỷ muội, Lạc vương một chút cũng không kiêu ngạo, vẫn gọi cữu mẫu là “biểu di mẫu”.
Thì ra trước khi ta tiến vào, Lạc vương đang thay Thái hậu nương nương hỏi thăm sức khỏe của đại biểu tỷ. Ta biết, Thái hậu nương nương vẫn luôn rất coi trọng đại biểu tỷ, đoán chừng lần sau tuyển tú nhất định phải triệu đại biểu tỷ vào cung, hơn nữa ít nhất có thể phong cho tỷ ấy phi vị.
Dù sao bà ấy cũng có quan hệ gia đình với cữu mẫu ta, hơn nữa cữu cữu ta còn là Đại tướng quân bảo vệ kinh thành, hậu cung cũng là đòn bẩy.
Năm nay sau khi vào thu, đại biểu tỷ đột nhiên nhiễm bệnh, lúc tốt lúc xấu, thái y đến chẩn trị vài lần cũng không thể hoàn toàn khỏi hẳn, bởi ngoại tổ mẫu mang theo đến Giang Nam dưỡng bệnh.
Nói đến Giang Nam……Cuối cùng cũng có người nhớ tới tác phẩm lớn của ta, Lạc vương với ta: “Muội thêu ‘Giang Nam Thu Nhạn Đồ’ của Ngô Sơn Cư sao?”
Ta gật đầu thật mạnh, quả nhiên là một nam nhân đẹp mắt tâm địa thiện lương. Cữu mẫu cuối cùng cũng mở bức tranh thêu của ta ra, quan sát một lúc, gật đầu : “Không tệ, cuối cùng ta cũng có thể ra rồi.”
Ta lập tức ôm cánh tay cữu mẫu cọ cọ, bà ấy là cao thủ thêu thùa số một số hai ở kinh thành, đánh giá này đối với ta mà thật sự là khẳng định lớn lao.
Đại biểu ca cùng Lạc vương cũng lại gần xem, tuy nhiên ta cũng không trông cậy vào hai nam nhân có thể cho ta đánh giá gì.
Đại biểu ca xem xét nửa ngày, rốt cục cũng rặn ra một câu: “Nhiên Nhiên của chúng ta thật sự là thiên tài, muội cũng chưa từng đi qua Giang Nam, mà lại có thể thêu phong cảnh Giang Nam sống như .”
Lạc vương sửng sốt một chút, lập tức nhướng mày. Người ở bên cạnh ta ha hả.
Tên ngốc này… ta không khỏi đỡ trán, đây là “Giang Nam Thu Nhạn Đồ” của Ngô Sơn Cư, không phải ta thêu rất sống , mà là người vẽ rất sống , ta cũng không biết nên như thế nào, tóm lại người mất mặt nhất hôm nay rốt cục cũng không phải là ta.
Bầu không khí vô cùng xấu hổ, cuối cùng vẫn là cữu mẫu mở miệng, với đại biểu ca: “Ngốc, con đi tìm người đóng khung bức tranh này lại, xong rồi đưa qua cho Nhiên Nhiên.”
Lại với ta: “Bức thứ nhất coi như đã đạt, con nên cất thật cẩn thận.”
Ta hì hì đưa bức thêu cho đại biểu ca, sau đó dùng sức nháy mắt với huynh ấy, lúc này đại biểu ca cuối cùng cũng thông minh một chút, kéo Lạc vương cáo từ, để lại ta và cữu mẫu ở lại trao đổi một trăm loại phương pháp thêu về hoa mẫu đơn cả buổi chiều.
Sau ngày đó, không biết tại sao, ta luôn ngẫu nhiên gặp Lạc vương. Sinh nhật Trưởng công chúa, cung yến Trung thu, nhã gian Nghênh Phượng Các, trường đua ngựa của cữu cữu……
Mỗi lần hắn đều khanh khách cùng ta vài câu không nhiều không ít, đơn giản là “Gần đây lại thêu cái gì?” “Buổi tối chớ ăn nhiều dễ bị bội thực.” “Tiết nguyên tiêu ở phố Trường Nguyên có tổ chức hội đèn lồng, muội có đi không?”
…..
Đến đầu xuân năm thứ hai, ta mới khẳng định, hắn đây chính là cố ý quen với ta.
Nguyên nhân chính là hắn trúng thiên phú thêu thùa của ta, hà bao cùng quạt ta thêu cho đại biểu ca thật sự tinh xảo, hắn rất hâm mộ, cho nên sau khi hắn quen hơn nửa năm, rốt cục cũng cố lấy dũng khí mở miệng hỏi ta có thể thêu giúp hắn một hai món hay không.
Cao sơn lưu thủy, tri âm khó tìm, huyền đoạn có ai nghe? Ta đây đương nhiên phải đáp ứng rồi, dù sao tiết nguyên tiêu cũng đã nhận một mớ hoa đăng của người ta.
Nhưng ta dù sao cũng là cháu của Đế sư, cháu của Thám hoa, đại tiểu thư cao môn thế gia, hiểu rõ nam nữ thụ thụ bất thân. Đại biểu ca là người nhà, ta tặng không bao nhiêu cũng không sao, Lạc Vương là người ngoài, đó là chuyện khác.
Cho nên cuối cùng ta quyết định dựa theo giá thị trường, thu của hắn một lượng bạc một cái.
Nhưng ta cảm thấy hắn cũng không thiệt thòi, chỉ với tài nghệ của ta, những đồ thêu này đều có giá trị sưu tầm, qua vài năm hẳn là còn có thể tăng giá trị.
Chút tính toán nhỏ này của ta đại khái đều là học theo cha ta.
Tổ phụ ta là Đế sư hai đời, tổ mẫu là Quận chúa hoàng thất, tổ phụ tổ mẫu tổng cộng có hai con trai, bá phụ là Thám hoa, cha ta lại là… một thương nhân.
Cũng không biết cha ta di truyền từ ai, từ nhỏ đã không thích đọc sách chỉ thích xem sổ sách, một tay tính toán có thể đánh ra hoa. May mắn bá phụ cũng không chịu thua kém, kế thừa y bát của tổ phụ, hiện giờ đã lên tới chức vụ Lại bộ thượng thư, chống đỡ cả Tiêu gia.
Cha ta cũng nhận một chức vụ nhàn rỗi, ông không nghĩ đến con đường quan, cứ đi đông đi tây ăn, gạo mì lương dầu, trà, tranh chữ, đồ cổ, cái gì cũng từng bán qua, cả ngày ông chỉ đắm chìm trong đó, cũng không biết ông kiếm lời hay phải bồi thường, dù sao cũng không thấy ông mang tiền về nhà, chỉ cần không để người trong nhà đói là .
Mẹ ta xuất thân là tiểu thư thế gia, nhận mọi sủng ái mà lớn lên, cái gì cũng không quan tâm, mỗi ngày chỉ nghĩ cách sao để bảo dưỡng nhan sắc, duy trì thanh xuân.
Còn cha ta thì phụ trách đi vơ vét các loại thực phẩm bảo dưỡng cùng bí kiếp khắp thiên hạ cho mẹ, một người dám mang về, một người dám dùng.
Dù sao phía trên đều có người chống đỡ, cho nên hai người cả ngày vô ưu vô lự, cực kỳ ngọt ngào hạnh phúc.
Thúc thúc có hai con trai, đều đang học. Cữu cữu có một trai một , đại biểu ca tập võ, đại biểu tỷ thì đã chuẩn bị sẵn sàng để tiến cung. Bọn họ đều gánh vác sứ mệnh của gia tộc, còn lại ta trở thành người vô ưu vô lự đời thứ hai…
Không, ta cho rằng kỹ năng thêu thùa của ta vẫn có chút hữu dụng.
Thật sự, từ sau khi kiếm hai lượng bạc của Lạc vương, ta ngày càng bành trướng. Ta bắt đầu lặng lẽ để cho nha hoàn của mình cầm khăn tay cùng hà bao và các loại đồ chơi nhỏ mang ra ngoài bán, ta tin chắc rằng, thị trường là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm kỹ thuật.
Kết quả ngươi đoán xem, một tháng qua ta đã kiếm ròng rã mười lượng bạc.
Ta thật sự bành trướng, tuy rằng cái này không bằng một nửa lượng bạc hàng tháng của ta, cả kinh thành còn có tiểu thư chỉ mới mười bốn tuổi nhà ai có thể một tháng kiếm mười lượng bạc đây?
Vì thế ta lấy mười lượng bạc đặt một bàn lớn ở Nghênh Phượng Các, hào phóng mời một đám tỷ muội của ta. Hoa An quận chúa nhà Trưởng công chúa, Văn Tố Tố nhà Văn thái y, Khâu Ninh nhi nhà Bình Viễn bá,….
Trong bữa tiệc ta xuân phong đắc ý, liên tiếp nâng chén. Bởi vì không có trưởng bối ở đây, tất cả mọi người đều thoải mái, vô cùng tùy hứng.
Cho đến khi Lạc vương đột nhiên xuất hiện ở cửa.
Các tiểu tỷ muội trong nháy mắt xấu hổ bắt đầu hành lễ, ta thấy mặt mọi người đều đỏ lên, đoán chừng không phải uống nhiều mà chính là lo lắng vừa rồi quá lớn tiếng bị Lạc vương nghe .
Lạc vương không có chuyện gì khác, chỉ đến chào hỏi, nghe chúng ta cũng ở đây, liền giúp chúng ta thanh toán tiền, xong liền đi.
Sau khi cửa nhã gian đóng lại, ta không khỏi vỗ tay tán thưởng, quá trượng nghĩa, đại biểu ca ta đời này có thể kết giao một người tốt như thật sự đáng giá, mấu chốt là hắn còn đẹp mắt như nữa.
Nói xong không ai để ý đến ta, ta quay đầu lại, trên mặt mọi người đều ửng đỏ.
Khâu Ninh Nhi đột nhiên thần bí hỏi Hướng Hoa An quận chúa: “Ngươi đi lại ở trong cung nhiều nhất, Lạc vương cũng đã mười sáu tuổi, có tin tức gì về việc tuyển Lạc vương phi không?”
Văn Tố Tố ôm ngực : “Ôi mẹ ơi, chỉ nghe ba chữ Lạc vương phi ta đã nổi da gà rồi, đời này nương nào có thể gọi một tiếng Lạc vương phi thì có chet cũng không thấy tiếc.”
Ta cũng lập tức hùa theo: “Thì ra tất cả mọi người đều thích Lạc vương, ta cũng cảm thấy dáng vẻ hắn rất đẹp mắt.”
Hoa An quận chúa dùng ánh mắt phức tạp ta một lúc, sau đó : “Hà bao hoa lan bên hông Lạc vương kia, có phải ngươi thêu không?”
Ta đắc ý : “Đúng , là ta bán…”
Đầu của ta đột nhiên mơ hồ, hà bao đầu tiên ta bán cho Lạc vương không phải thêu hoa lan, hà bao hoa lan là sau này ta sai người mang ra chợ bán.
Bạn thấy sao?