11
Ba ngày sau, Tô Đạc hẹn gặp tôi lần nữa.
Vì cũng muộn rồi, chúng tôi chọn đi xem phim, sau đó đến một quán bar nhẹ nhàng ngồi uống chút gì đó.
Lần này, thái độ của cậu ta lại trở nên lạnh nhạt.
Tôi ba câu, cậu ta chỉ đáp một câu rưỡi, mà phần lớn còn là mấy tiếng ậm ừ cho có.
Cách hành xử khó nắm bắt của cậu ta khiến tôi bối rối vô cùng.
Sao chỉ cần vén tóc mái lên, con người có thể như bị chia hai chứ?
Người phục vụ vô ý đổ rượu lên áo của Tô Đạc.
Cậu ta khẽ nhíu mày, cởi chiếc áo sơ mi tối màu, sau đó mặc lại áo khoác ngoài.
Tôi thấy một vết sẹo dài mảnh trên bụng cậu ta, trông như dấu vết của một ca phẫu thuật.
Nếu tôi không nhớ nhầm… lần trước chưa hề có.
Tôi hỏi về điều đó.
Cậu ta im lặng một lúc, rồi nắm lấy tay tôi đang đặt trên bàn.
Ngón tay lạnh buốt, giọng trầm thấp mà quyến rũ.
“Tôi và em trai đều rất thích chị.”
Lời rơi vào tai tôi như một tiếng sét đánh ngang trời.
“Chị có muốn thử… cùng nhau không?”
Thế giới quan của tôi bị chấn mạnh mẽ.
Nghĩa là, từ đầu đến giờ đều có hai người hẹn hò với tôi?
Nên mới có sự khác biệt rõ rệt giữa hai lần gặp mặt?
Nên mới có chuyện tuổi tác không khớp với những gì đã ban đầu?
Tôi lập tức rút tay về, vớ lấy túi xách, chật vật chạy khỏi quán bar.
Anh trai của Tô Đạc đuổi theo phía sau.
Chết tiệt.
Tôi da đầu tê rần, bước chân vô thức nhanh hơn.
Ngay lúc này, một chiếc Maybach dừng ngay bên cạnh tôi.
Cửa kính hạ xuống.
Giọng lạnh lùng quen thuộc vang lên.
“Lên xe.”
Trên đường về nhà, tôi vẫn còn chưa hoàn hồn.
“Sao thế?” Cố Kỳ Cẩn liếc tôi.
Nghe xong những gì tôi kể, ta trầm ngâm vài giây, rồi nhàn nhạt nhận xét.
“Không bình thường chút nào.”
“Tốt nhất sau này đừng liên lạc với họ nữa.”
Ngay lúc đó, điện thoại tôi rung lên.
Tin nhắn từ Tô Đạc.
Tô Đạc: Anh trai em dọa chị sợ rồi phải không?
Tô Đạc: Sau này em không để ấy gặp chị nữa, không?
Tôi tin nhắn, không trả lời.
Ánh mắt Cố Kỳ Cẩn lướt qua màn hình, đôi mày hơi nhíu lại.
“À đúng rồi, tổng giám đốc Cố.”
Tôi quay sang ta.
“Anh cũng cờ ở gần đây sao?”
Anh ta khựng lại một chút, rồi né tránh ánh mắt tôi, thẳng về phía trước.
Giọng vẫn bình tĩnh.
“Ừ.”
“Lần trước cũng trùng hợp gặp ở phòng gym.”
Tôi thì thầm.
“Chắc là thành phố A nhỏ quá nhỉ.”
Yết hầu ta khẽ chuyển .
“Ừ.”
12
Thời tiết ngày càng lạnh, việc rời khỏi giường trở nên vô cùng khó khăn.
Lúc đến công ty điểm danh, tôi mới nhận ra—
Hôm nay tôi lười quá nên quên mặc nội y.
Nhưng cũng không sao cả.
Chỉ cần không cởi áo khoác mỏng bên trong, thì sẽ không ai nhận ra.
Tôi tự an ủi bản thân.
Cửa văn phòng của Cố Kỳ Cẩn không đóng kín.
Tôi vô nghe ta đang chuyện điện thoại với bà nội.
“Bà không thấy hắn ta đã gì với Lâm Diểu sao? Con thật sự không nhịn nổi.”
“Nếu con quá nóng nảy, con bé sẽ càng ghét con hơn.”
“… Vậy con nên gì?”
“Đối xử tốt với nó, để nó thấy thành ý của con.”
Tôi thông báo đột xuất phải tham gia hội thảo dự án.
Trên tay còn ôm báo cáo thẩm định cho dự án mới.
Khi tôi mở cửa phòng họp, Ảnh hậu quốc dân Hạ Uyển đang đọc một câu thoại mà tôi từng viết trên Weibo hai năm trước.
“Cố Tri Hàn, cố lên nhé. Mong rằng tương lai của cậu sẽ là một hành trình đầy ánh sáng…”
Tôi sững người, ấy không chớp mắt.
Cố Kỳ Cẩn ngồi ở vị trí chủ tọa, ngước lên tôi, khóe môi cong nhẹ.
“Cô Hạ nhất định muốn gặp tác giả của Lời tạm biệt từ tương lai.”
Anh ta đẩy hợp đồng chuyển nhượng bản quyền về phía tôi.
“Tất nhiên, nếu thư ký Lâm muốn tiếp tục giúp tôi đặt cà phê đá không đường, thì có thể từ chối.”
…
Đến khi hội nghị kết thúc, Hạ Uyển thậm chí còn thân thiết ôm tôi.
Tôi vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn.
“Nhưng mà… sao biết tôi…”
“Tình cờ thấy trên máy tính của em.”
“Sau đó, tôi hỏi ba em, ông ấy rằng em muốn trở thành biên kịch.”
Cố Kỳ Cẩn dường như đoán tôi muốn gì, giọng điệu rất bình thản.
“Kịch bản em gửi tham dự liên hoan phim năm ba đại học, tôi đã mua lại nó.”
Tôi khẽ giật mình, vẫn cảm thấy khó tin.
“Vậy thu mua Linh Cảnh Media cũng là vì…”
Anh ta ho nhẹ một tiếng, ánh mắt vô thức lướt xuống trước ngực tôi, rồi đột nhiên biến sắc.
Anh ta gần như ép buộc bản thân dời mắt đi, tai và cổ đã đỏ bừng.
“Em tại sao…”
Tôi ngẩn người.
“Cái gì?”
Anh ta kéo tôi vào văn phòng, gần như thô bạo nhét một chiếc áo ngực vào tay tôi.
“Mặc vào.”
Khi hai chữ này, thậm chí tôi còn nghe tiếng nghiến răng.
Tôi hoàn toàn đứng hình.
“Sao biết tôi không mặc?”
Không chỉ biết, mà còn chọn đúng kích cỡ.
Chẳng lẽ…
Trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ, tôi không dám tin.
“Muốn biết tại sao không?”
Cố Kỳ Cẩn tôi sâu thẳm, sau đó dẫn tôi về nhà ta.
Khi mở tủ quần áo, tôi thấy một dãy dài áo ngực y hệt của tôi, từ màu sắc, kiểu dáng đến thương hiệu đều giống nhau.
?????
Không ngờ… ta cũng biến thái đến thế.
Hình tượng soái ca trong lòng tôi hoàn toàn sụp đổ.
“Bắt đầu từ khi nào?”
Mắt tôi rưng rưng chất vấn.
Hiếm khi thấy Cố Kỳ Cẩn lộ vẻ chột dạ.
“Một tháng trước. Sau khi chúng ta đụng trán trong phòng lưu trữ.”
Nghĩa là suốt một tháng qua trong mắt ta, tôi luôn ở trạng thái bán khỏa thân?
Tâm lý tôi hoàn toàn sụp đổ.
“Tại sao không với tôi sớm?”
Giọng tôi bắt đầu nghẹn ngào.
Anh ta lúng túng, lấy khăn giấy vụng về lau nước mắt cho tôi.
Tôi bực bội né tránh.
Giọng ta khàn khàn, mang theo chút áy náy.
“Tôi không biết phải thế nào.”
Tôi khóc thút thít.
“Vậy thấy… dáng người tôi có đẹp không?”
Anh ta ngớ người, rõ ràng không ngờ tôi hỏi câu này.
Đôi tai đỏ bừng, quay mặt đi.
“Em… dáng người rất đẹp.”
Tôi cũng đỏ mặt.
“Anh cũng .”
Cố Kỳ Cẩn cứng người, sau đó nhanh chóng xoay đầu tôi chằm chằm.
Chúng tôi nhau không , có thể thấy rõ cảm phức tạp trong mắt đối phương.
“Cái đó…”
Đã đến mức này rồi, tôi cũng không định giấu giếm nữa.
“Tôi có thể sờ cơ bắp của không?”
“…”
Anh ta im lặng vài giây, sau đó vén áo lên.
Tôi hít sâu, đưa tay ra, chọc nhẹ vào cơ bụng.
“Cứng thật.”
Tôi bình luận.
Bụng ta khẽ co rút, hít vào một hơi.
Tôi lại áp cả lòng bàn tay lên, không khách sáo mà xoa nhẹ phần cơ ngực.
Mịn, săn chắc, chạm vào thích quá.
Thèm thuồng lâu như , cuối cùng cũng sờ, tôi càng sờ càng nghiện.
Cổ họng Cố Kỳ Cẩn khẽ chuyển , nắm lấy bàn tay đang loạn của tôi.
“Sờ đủ chưa?”
Ánh mắt ta đột nhiên nóng rực.
“Đến lượt tôi chưa?”
“Đợi, đợi đã!”
Bị đẩy ngã xuống giường, tôi vùng vẫy.
“Nhưng mà tôi đối với … có lẽ chỉ là thích về mặt sinh lý thôi.”
Anh ta nhíu mày.
“Không thích tôi về mặt cảm?”
“Ừm…”
Tôi do dự.
“Thật ra ý tôi là, có thể cũng chỉ thích tôi về mặt sinh lý thôi.”
Anh ta mím môi, giọng trầm xuống.
“Nếu chỉ là sinh lý, tôi đã sa thải em ngay từ đầu.”
“Chứ không phải… ngấm ngầm vui mừng khi nhận ra mình có loại năng lực này.”
“Lâm Diểu, em đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc của tôi.”
“Tôi thích em từ khi nào, như thế nào, tôi rõ hơn ai hết.”
Anh ta buông tôi ra.
Tôi không cam lòng, vòng chân quấn lấy eo ta.
“Anh đi đâu?”
“Chờ đến khi em thích tôi về mặt cảm, rồi hẵng tiếp tục.”
Tôi tuyệt vọng.
Sao có thể như thế ?
“Thật ra…”
Tôi quàng tay ôm lấy cổ ta, giọng mềm mại, hơi thở ấm nóng phả lên mặt ta.
“Cũng có chút chút cảm mà… Anh hôn em trước đi, không?”
Cố Kỳ Cẩn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, cuối cùng vẫn không chống lại sự mè nheo của tôi.
“Chờ đã, tôi còn một câu hỏi.”
Anh ta nghiến răng.
“Hỏi.”
“Anh không phải thích Sini sao?”
“…”
“Đó là em họ tôi.”
Bạn thấy sao?