7
Trên đường về, cảm giác hối hận như từng đợt sóng dồn dập đánh vào tôi.
Tôi âm thầm siết chặt nắm tay nhỏ của mình.
Xem ra, tôi thật sự phải nhanh chóng tìm một người trai rồi.
Nếu cứ thế này, sớm muộn gì tôi cũng chết chìm trong bể mất.
Chỉ cần có trai, Cố Kỳ Cẩn sẽ không còn nghi ngờ tôi có ý đồ với ta nữa.
Khi biết tôi đồng ý đi xem mắt do gia đình sắp xếp, bà nội lập tức gọi điện thẳng đến công ty.
Tôi bất lực giải thích.
“Bà ơi, con từ lâu đã không còn thích Cố Kỳ Cẩn nữa. Thật sự, thật sự không còn một chút hứng thú nào với ấy cả.”
Câu này tôi đã đi lại không biết bao nhiêu lần.
Cuối cùng, bà nội cũng tin rồi.
Bà thở dài.
“Bất kể con và Tiểu Cẩn có thể ở bên nhau hay không, sau này vẫn phải thường xuyên về thăm bà đấy nhé.”
Tôi bật .
“Tất nhiên rồi, nhất định sẽ về.”
Cúp máy xong, tôi quay đầu lại thì thấy khuôn mặt lạnh tanh của Cố Kỳ Cẩn.
Anh ta không gì, chỉ lẳng lặng xoay người vào văn phòng.
Bây giờ chắc ta có thể yên tâm rồi nhỉ?
Chỉ là… không hiểu sao, trông ta lại có vẻ không vui lắm.
“Tổng giám đốc Lục, đây là tài liệu cuộc họp chiều nay.”
Tôi đặt tập hồ sơ lên bàn việc.
“Tôi đã chỉnh sửa lại báo cáo quý của các bộ phận theo cầu của , những dữ liệu quan trọng đều đã đánh dấu vàng.”
Cố Kỳ Cẩn ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua mặt tôi rồi mới mở tài liệu ra.
Ngón tay ta thon dài, lật từng trang một cách dứt khoát.
Tôi ý thấy hàng lông mày ta hơi nhíu lại, tim tôi bất giác đập nhanh hơn một chút.
Nhưng xem xong, ta chỉ bình tĩnh đáp.
“Ừm.”
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lấy áo vest ra đưa cho ta, mỉm .
“Cảm ơn đã cho tôi mượn áo khoác tối qua tôi đã mang đi giặt khô rồi.”
Ánh mắt ta dừng lại trên chiếc áo vài giây.
“Sao không trả luôn cho tôi?”
Tôi hơi sững lại.
“Tôi nghĩ không thích mặc lại quần áo mà người khác đã mặc qua.”
Nhất là người như tôi.
Anh ta cụp mắt, môi hơi mím lại, như muốn gì đó cuối cùng chỉ nhắm mắt, thở dài một hơi.
“Ra ngoài đi.”
?
“Vâng.”
Trong phòng trà nước, tôi đang pha mật ong cho Cố Kỳ Cẩn.
Dưới sự nhắc nhở không ngừng của tôi, cuối cùng ta cũng chịu giảm bớt cà phê và thay bằng các loại đồ uống tốt cho dạ dày hơn.
Tôi tấm vé xem phim trên tay.
Tìm thấy nó trong túi áo vest của Cố Kỳ Cẩn.
Chính là buổi chiếu tối qua mà chúng tôi cùng đi xem.
Tôi đã vứt vé của mình từ lâu, không ngờ ta vẫn còn giữ lại.
Những năm tháng ngây thơ nhất, tôi từng cẩn thận giữ gìn tất cả kỷ niệm liên quan đến ấy.
Bản nháp ta dùng để dạy tôi học.
Vé xem phim, vé xem kịch mà chúng tôi cùng đi.
Tất nhiên, còn có ảnh chụp, chữ viết tay của ta.
Thậm chí…
Tôi còn giống như một kẻ biến thái, bí mật giữ lại ly nước, bàn chải đánh răng, khăn mặt mà ta từng dùng.
Cho đến một ngày, tôi bị Cố Kỳ Cẩn phát hiện.
Anh ta chằm chằm vào tủ trưng bày đầy ắp “di vật” của mình, ánh mắt khó hiểu đến mức tôi muốn độn thổ ngay tại chỗ.
Từ đó về sau, ta rất ít khi đến nhà tôi nữa.
Mỗi lần gặp tôi, thái độ lại càng lạnh nhạt và xa cách hơn.
Tôi chằm chằm vào chiếc vé xem phim một lúc lâu.
Sau đó, ném nó vào thùng rác.
Vừa quay người lại, liền bắt gặp khuôn mặt lạnh lẽo của Cố Kỳ Cẩn.
Không biết ta đã đứng sau lưng tôi bao lâu rồi.
Tôi lặng lẽ thở phào một hơi.
May mà chưa chuyện gì ngu ngốc.
8
Để tăng vận đào hoa, tôi quyết định mua một bộ đồ ngủ ren xuyên thấu màu tím.
Sau khi mặc thử…
Mẹ ơi, tôi đẹp đến mức tự mình cũng phải khiếp sợ.
Tôi càng càng thấy ưng ý, đến mức đi cũng không nỡ cởi ra.
Cảm giác kiêu hãnh khó hiểu khiến tôi vô thức ưỡn ngực.
Khi gặp Cố Kỳ Cẩn, ta đang chăm đọc báo cáo tài chính.
“Chào buổi sáng, tổng giám đốc Cố.”
Tôi đặt cốc súp khoai mỡ ngô nóng hổi lên bàn việc của ta.
Ánh mắt ta lướt qua mặt tôi, rồi bình tĩnh cầm cốc lên.
“Chào buổi sáng.”
Uống hai ngụm, ta đột nhiên khựng lại.
Ánh mắt lần nữa dừng lại trên người tôi.
Cả người ta trở nên cứng đờ, vành tai hình như cũng nhuốm một màu đỏ đáng ngờ.
Môi mím chặt, ánh đăm đăm.
Có bàn họp chắn ngang, tôi không rõ hôm nay ta mặc quần lót màu gì.
Sau đó là cuộc họp sáng.
Có vẻ hôm nay buổi họp không mấy suôn sẻ, Cố Kỳ Cẩn trông có phần căng thẳng.
Cứ vài phút lại đổi tư thế ngồi, liên tục uống nước để giảm bớt áp lực.
Tôi phát hiện ánh mắt ta thỉnh thoảng lại dừng ở Sini, nàng ngồi ngay cạnh tôi.
Hôm nay Sini ăn mặc cực kỳ bốc lửa.
Áo xẻ ngực, váy ngắn, làn da bánh mật khỏe khoắn, đôi chân dài miên man.
Một vẻ sexy năng , không trách đám đồng nghiệp nam hôm nay tinh thần phơi phới như thế.
Ngay cả Cố Kỳ Cẩn, người luôn tập trung 100% vào công việc, cũng không phải ngoại lệ.
Lúc trưởng phòng kinh doanh đang báo cáo, ta thất thần mất mấy giây, còn vô đổ cốc cà phê bên cạnh.
Cuộc họp kết thúc, mọi người lần lượt ra ngoài.
Chỉ còn lại Sini, nàng ở lại để báo cáo công việc.
Mấy đồng nghiệp nam lén trao đổi ánh mắt ghen tị, đồng nghiệp nữ thì che miệng khúc khích.
Còn tôi…
Lặng lẽ trả lời tin nhắn của chàng đi xem mắt.
Thật không ngờ mối duyên trời ban này lại là một chàng trai nhỏ tuổi hơn tôi!
Ảnh chụp qua eo thon, chân dài, vai rộng, dáng người đúng chuẩn cực phẩm.
Không biết so với Cố Kỳ Cẩn thì thế nào, để tôi đánh giá xem sao.
Mãi đến khi ông sếp lớn gọi tôi vào văn phòng.
Trong phòng vẫn còn vương lại mùi nước hoa của Sini.
Tôi đặt tài liệu lên bàn để ta ký, liếc thấy chiếc sandwich trong thùng rác vẫn còn nguyên.
Anh ta ăn uống tệ đến sao?
Tôi mở iPad, nhanh chóng lướt danh sách đặt đồ ăn.
“Tôi đổi sang súp sườn hầm khoai mỡ nhé? Hay cần thêm món cần tây xào ít dầu?”
Cố Kỳ Cẩn vẫn cúi đầu xử lý tài liệu, thờ ơ “Ừm” một tiếng.
Hôm nay ta rất lạ.
Gọi tôi vào mà chẳng gì.
Tôi lặng lẽ đứng chờ mấy phút, chân mang giày cao gót bắt đầu hơi tê mỏi.
Đúng lúc đó, tôi thấy trên tấm thảm gần cửa có một chiếc bật lửa không biết ai đánh rơi.
Tôi bước tới, cúi người nhặt lên.
Sau đó quay lại—
Phát hiện Cố Kỳ Cẩn chảy máu mũi.
Tôi choáng váng.
Vội vàng tiến lại gần, rút khăn giấy giúp ta lau.
Nhưng càng lau, máu chảy càng dữ dội.
Tôi càng lại gần, máu mũi càng không ngừng tuôn ra.
Tôi bắt đầu hoảng hốt.
Cố Kỳ Cẩn không thoải mái né đầu sang bên, tự lấy khăn giấy che mũi, giọng có phần nghẹn lại.
“Tôi tự lo .”
Ồ…
Tôi lặng lẽ lùi lại.
“Vậy tôi ra ngoài trước, có gì cần cứ gọi tôi.”
Sắc mặt ta đột nhiên sa sầm.
“Đợi đã.”
“Em mặc như định đi gặp ai?”
Tôi chưa nghe rõ.
“Gì cơ?”
Môi ta hơi mím lại.
Lần này, giọng trầm xuống hẳn.
“Lâm Diểu… em có trai rồi à?”
Anh ta không phải kiểu người quan tâm chuyện riêng tư của cấp dưới.
Tôi sững người, lắc đầu.
“Chưa có.”
Mới tạm thời chưa có.
Anh ta như vừa nghe đáp án mong muốn, hàng mày hơi giãn ra, khóe môi khẽ cong lên.
“Ừm, em ra ngoài đi.”
Bạn thấy sao?