5
“Lại đây.”
Giọng trầm thấp, mang theo chút lạnh lẽo của người đàn ông trong văn phòng cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
“Đứng xa gì?”
Tôi cố gắng gạt hết những suy nghĩ lung tung, tập trung vào công việc.
“Tổng giám đốc Cố, cuộc họp video với Minh Khoa đã dời sang 10 giờ 30.”
“Lý do?”
“Thư ký của Tổng giám đốc Vương bên Minh Khoa hệ thống của họ gặp sự cố.”
Tôi nhanh chóng trình bày phương án dự phòng.
“Khoảng trống từ 10 giờ đến 11 giờ có thể dùng để xử lý các hợp đồng tồn đọng, bộ phận pháp chế vừa gửi qua một số tài liệu cần ký gấp.”
Cố Kỳ Cẩn lật đến trang thứ ba, ngón tay vô danh đặt lên chỗ cần ký vẫn chưa hạ bút.
Tôi hỏi dò.
“Có cần tôi đánh dấu những điều khoản quan trọng không?”
“Năm phút nữa tôi muốn thấy bản tóm tắt.”
Ngòi bút ta chấm xuống giấy, để lại một vệt mực nhỏ.
“Báo cho Giám đốc Trần, báo cáo thẩm định dự án năng lượng mới phải gửi vào email tôi trước giờ nghỉ trưa.”
Tác phong của Cố Kỳ Cẩn luôn nghiêm khắc, cầu về hiệu suất việc cũng cực kỳ cao.
May mà sau một năm việc dưới trướng ta, tôi đã dần thích nghi với nhịp độ này.
Chẳng bao lâu sau, tôi ôm tài liệu quay lại.
“Báo cáo thẩm định.”
Tôi cắm USB vào cổng kết nối.
“Giám đốc Trần dữ liệu gốc nằm ở bảng phụ thứ ba.”
Cố Kỳ Cẩn ngước lên, ánh mắt lướt qua vầng trán lấm tấm mồ hôi của tôi, khẽ ừ một tiếng.
Ánh mắt tôi vô quét qua xương quai xanh thon dài và phần ngực săn chắc của ta.
Nuốt nước bọt một cái, tôi cố gắng thu lại tầm mắt trước khi bị phát hiện.
“Một giờ rưỡi chiều nay, có hẹn tái khám với bác sĩ Lý bên bệnh viện Hiệp Hòa. Tôi có cần đặt…”
“Dời sang thứ Sáu tuần sau.”
“Nhưng…”
Tôi do dự.
“Dạo gần đây, bị đau dạ dày thường xuyên hơn trước. Không thể cứ mãi phụ thuộc vào thuốc giảm đau .”
“Đây là ý của bà nội hay của em?”
Tôi sững lại.
“… Là của tôi. Nhưng bà nội cũng lo lắng cho .”
Anh ta khẽ nhếch môi, không gì.
Mẹ nó.
Tôi lại vô vượt quá giới hạn rồi.
Tôi cố gắng chữa cháy.
“Dù sao thì bà nội cũng đặc biệt dặn tôi phải để ý dạ dày của .”
Anh ta lạnh nhạt .
“Biết rồi, cứ giữ nguyên lịch hẹn cũ.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, mỉm .
“Vâng.”
Cố Kỳ Cẩn ngả người tựa vào lưng ghế.
Vô chạm khuỷu tay vào cây bút máy trên bàn, khiến nó lăn xuống đất.
Tôi cúi xuống nhặt lên.
Nhưng chỉ vì một tác cúi người đơn giản…
Dây áo hai bên vai trượt xuống.
Cặp “thỏ trắng mềm mại” rung nhẹ trong không khí.
Tôi âm thầm tự nhủ.
Chắc chắn là do tôi mua nhầm size.
Nhưng khi ngẩng đầu lên…
Tôi phát hiện Cố Kỳ Cẩn đã kéo chăn đắp lên đùi, che đi phần eo trở xuống.
Anh ta nhắm mắt, mày hơi nhíu lại, như thể đang kiềm chế điều gì đó.
Dạo này, ta có vẻ đặc biệt sợ lạnh.
Dù trong văn phòng hay lúc họp, ta luôn đắp chăn.
“Anh có cần tôi tăng nhiệt độ máy lạnh không?”
Tôi quan tâm hỏi han.
Vành tai ta bất giác đỏ lên.
Giọng có chút khàn khàn.
“Không cần, chỉnh thấp hơn đi.”
… Không phải vì lạnh?
Vậy tức là…
Ánh mắt tôi quá nóng bỏng, đến mức ta chịu không nổi nên mới phải đắp chăn?
Tôi đột nhiên thấy lo lắng.
Chẳng lẽ tôi thực sự là một người phụ nữ dâm dê đến mức đó sao?!
6
Sắp hết giờ , Cố Kỳ Cẩn gọi tôi vào văn phòng.
“Tối nay có kế hoạch gì không?”
Tôi nhanh chóng lướt qua lịch trình.
“Tổng giám đốc Cố, tối nay không có lịch hẹn nào cả.”
“Tôi hỏi em.”
Ơ…
Tôi suy nghĩ một chút.
“Chắc về nhà ngâm bồn tắm rồi ngủ một giấc thật ngon.”
Anh ta trầm ngâm.
“Nếu em… không có kế hoạch gì khác.”
Hiếm lắm mới thấy Cố Kỳ Cẩn do dự như .
Anh ta ngập ngừng một lúc.
“Đi xem phim với tôi đi.”
Trong đầu tôi hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng.
Gì cơ?
“Xem phim gì?”
Anh ta tên bộ phim.
Tôi lập tức hiểu ra.
“Là để đánh giá giá trị thương mại của nghệ sĩ bên Linh Cảnh Media à?”
Gần đây, công ty đang lên kế hoạch mua lại một công ty truyền thông, mà nữ chính của bộ phim này – Hạ Uyển, lại là ngôi sao số một của công ty đó.
Cố Kỳ Cẩn im lặng vài giây, khẽ hít một hơi.
“Ừm.”
Vì là đi xem phim, tôi không mặc đồ công sở mà đổi sang một chiếc váy dài thoải mái.
Tối nay, Cố Kỳ Cẩn có vẻ đặc biệt ga-lăng.
Thậm chí còn xuống xe mở cửa cho tôi.
Dọc đường quá yên tĩnh, tôi thử bắt chuyện.
“Tổng giám đốc Cố dạo này hình như ăn uống ngon miệng hơn thì phải?”
“Đồ em nấu hợp khẩu vị.”
“…”
“… Đó là nhà hàng , tôi sợ thấy hộp đồ ăn mất hứng nên mới bày ra đĩa.”
Bàn tay cầm vô lăng của Cố Kỳ Cẩn siết chặt một chút.
Anh ta thản nhiên “Ồ” một tiếng.
“Nhà hàng em chọn cũng không tệ.”
Sau đó, ta chuyển chủ đề.
“Cơm hộp hồi cấp ba em đưa tôi, là tự tay nấu sao?”
Nghe ta nhắc đến chuyện bốn năm trước, não tôi căng thẳng ngay lập tức.
“Ừm… đúng là tôi tự nấu.”
Cố Kỳ Cẩn khẽ cong môi.
“Hồi đó bài vở nhiều , chắc vất vả lắm nhỉ?”
“Lúc đó còn nhỏ, suy nghĩ chưa chín chắn.”
Tôi thở dài.
“Giờ nghĩ lại, tôi thực sự không hiểu nổi mình ngày xưa.”
Khi tôi quay lại , nụ trên môi ta đã biến mất.
Thay vào đó, ánh mắt trở nên sâu thẳm khó đoán.
Trong rạp chiếu phim tối om, tôi bị quáng gà nhẹ, ngay cả bậc thang cũng không thấy rõ.
Cố Kỳ Cẩn dường như vẫn nhớ điều này, ta đưa tay định nắm lấy tôi để dẫn đi.
Tôi vội vàng tránh né, tự vịn vào lưng ghế để mò mẫm từng bước một.
Anh ta khựng lại, dường như muốn gì đó, cuối cùng vẫn im lặng.
Chỉ là, tâm trạng ta sau đó có vẻ không tốt lắm.
Phim chiếu chưa bao lâu, điều hòa trong rạp bật quá lạnh, tôi rụt vai lại.
Cố Kỳ Cẩn cởi áo vest, nhẹ nhàng khoác lên người tôi.
Tôi định từ chối, ta lắc đầu, khẽ “suỵt” một tiếng.
Được thôi, hiếm lắm mới thấy ta có chút người.
Dù rất thích nữ chính, nội dung bộ phim quá chán.
Cộng thêm việc dạo này việc quá sức, tôi không cẩn thận ngủ quên mất.
Lúc tỉnh lại, tôi phát hiện đầu mình đang tựa lên vai Cố Kỳ Cẩn.
Khóe miệng… còn dính chút nước dãi đáng ngờ.
Tôi giật bắn người, bật dậy hét lên.
“Xin lỗi tổng giám đốc Cố! Tôi không biết sao lại…”
“Không sao.”
Cố Kỳ Cẩn rút một tờ khăn giấy đưa cho tôi, ánh mắt mang theo chút suy xét.
“Em mơ nhiều lắm.”
“Hả?”
Não tôi vẫn đang trong trạng thái lag.
“Em : ‘Há cảo phải ăn lúc còn nóng… đàn ông thì phải khỏe mới ngon.’”
Anh ta lặp lại câu đầu tiên, mặt tôi lập tức đỏ bừng.
“Còn : Trời ơi, ấy đúng là cực phẩm.”
“Và…”
“Có thể…”
Tôi hít sâu một hơi, giọng run run cầu xin.
“Đừng nữa không?”
Anh ta tôi, khóe mắt ánh lên ý .
“Được, không nữa.”
Tôi vội vàng cầm lấy túi xách, xoay người bước ra ngoài.
“Tôi… tôi về đây. Có chuyện gì cần, tổng giám đốc cứ liên hệ với tôi.”
“Tôi đưa em về.”
“Không cần đâu…”
“Không từ chối.”
“… Vậy thì thôi.”
Bạn thấy sao?