Gia Ninh nhớ đến đêm giao thừa, khi đó nàng vẫn còn rất hận Ổ Tương Đình, khi nghe tin Ổ Tương Đình bị giam vào thiên lao thì nàng liền vừa khóc vừa đập vào cánh cửa sắt kia, thật sự là quá mất mặt.
“Nàng còn tới thiên lao?” Ổ Tương Đình thấy Gia Ninh hỏi thì cau mày, trong mắt ánh lên lửa giận.
Gia Ninh thấy thế thì vội vàng ngậm miệng, nhất định là Ổ Tương Đình không biết nàng tới thiên lao lần đó rồi. Lại nghĩ Lỗ Bình Chiến cũng sẽ không để nàng thật sự gặp Ổ Tương Đình đâu.
Dù Gia Ninh biết bản thân mình quá dễ bị lừa gạt, Ổ Tương Đình không gì với nàng, hắn gì, biết cái gì cũng không hề cho nàng biết.
Khi nàng đang buồn bực thì Ổ Tương Đình lại lên tiếng: “Lại đây.”
Gia Ninh cắn môi, đành chậm chạp dịch người sang.
Vừa dịch đến gần thì lập tức bị ôm lấy.
Ổ Tương Đình nâng một tay lên sờ đầu nàng, giọng rất nhẹ: “Thật sự là rất ngốc.”
Gia Ninh vừa bị thì đầu cúi càng thấp hơn, nàng không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.
“Nhưng như thế cũng tốt, với tư chất của nàng thì nửa đời sau chỉ có thể ở bên cạnh ta.” Ổ Tương Đình nâng cằm Gia Ninh lên, ánh mắt hắn sâu thẳm, tựa như mặt biển trong đêm đen.
Bên dưới mặt biển êm ả là sóng ngầm mãnh liệt, như ẩn chứa cả một núi băng. Phần lộ ra bên ngoài chỉ là một góc núi băng mà hắn muốn để cho người khác thấy.
Gia Ninh ngẩn người đối phương, sau đó nàng có chút tủi thân: “Chàng luôn như , còn ta, ta…”
Nàng bị mấy kẻ Lỗ Bình Chiến lừa gạt là do nàng suy tính không chu đáo, do nàng đần, ai bảo nàng sốt ruột chứ, khi đó Ổ Tương Đình bị bắt vào thiên lao, nàng nóng lòng muốn tới gặp Ổ Tương Đình, còn nghĩ cách để cứu hắn ra, tuy không thành công hắn cứ nàng ngốc, lại còn với tư chất của nàng thì không thể rời khỏi hắn.
Trắng trợn giễu cợt đầu óc nàng.
Ổ Tương Đình dáng vẻ muốn khóc của Gia Ninh thì ánh mắt hiện lên ý , giọng vẫn rất hung dữ: “Còn có mặt mũi mà tủi thân?”
Gia Ninh bĩu môi, mắt nàng đã đỏ, chẳng qua nàng cứ cố gắng nén nước mắt lại không cho chảy ra: “Ta biết ta đần, chàng chớ mắng ta nữa. Chàng không chịu gì với ta hết, chàng… chàng cũng ném ta vào thanh lâu, còn giam lỏng ta, bắt nạt ta, ta đều đã tha thứ cho chàng rồi, chàng… chàng…”
Càng thì càng không chịu , rốt cuộc Gia Ninh cũng oà khóc.
Nàng tự thấy mình khóc rất mất mặt, không muốn để Ổ Tương Đình thấy. Nhưng Ổ Tương Đình không cho nàng rời khỏi lồng ngực hắn nên nàng đành vùi mặt vào lòng hắn, tận lực che giấu đi vẻ chật vật của mình.
***
Tiếng khóc trong xe ngựa truyền ra ngoài, Hứa Tinh Hán đánh xe nghe thấy thì bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn cũng biết nhất định ca hắn sẽ cho Gia Ninh khóc, bởi vì khi ép nàng khóc ra, nàng sẽ không còn tự trách bản thân nữa. Cho nên Ổ Tương Đình mới cố đóng vai ác.
Hắn cố nặng lời trách cứ Gia Ninh để khiến nàng tủi thân, khiến nàng ra lời trong lòng, khiến nàng khóc, cứ như , người có lỗi liền biến thành Ổ Tương Đình bên này.
Hứa Tinh Hán tiếp tục lắc đầu, hắn vốn cho rằng biểu ca hắn và Gia Ninh không hề xứng đôi, hai người bọn họ, một người thông minh luôn giấu kín tâm tư trong lòng, một người ngốc nghếch lại luôn biểu lộ cảm chân thật ra ngoài.
Một người thì siêu thù dai, một người thì chính là đồ ngốc, cho chút ngon ngọt liền tin người ngay, hoàn toàn không biết thù dai là gì.
Đặt vào bất kỳ một nương nào khác, nếu cũng bị biểu ca hắn bỡn trong lòng bàn tay như thì đã sớm liều mình cá chết lưới rách với biểu ca hắn rồi.
Haizz.
Hứa Tinh Hán thở dài một hơi, hắn ngẩng đầu lên những vì sao trên bầu trời, cố gắng quên đi những suy nghĩ không thể ra này.
***
Gia Ninh khóc mệt thì vùi mặt bất ở trong lòng Ổ Tương Đình, thật lâu sau, nàng mới cất giọng trách móc: “Có phải chàng bị thương rất nặng không?”
Nàng đã sớm muốn hỏi rồi, hiện giờ sắc mặt Ổ Tương Đình trắng bệch, dù y phục trên người hắn đã xông hương, vẫn không thể che đi mùi máu tươi trên người hắn.
“Tàm tạm.” Ổ Tương Đình bình tĩnh .
Gia Ninh ngẩng đầu lên, từ góc độ của Ổ Tương Đình, chỉ cần hơi cúi đầu xuống là có thể hôn lên môi Gia Ninh, trên thực tế thì hắn cũng đã .
Gia Ninh bị hôn đến mơ màng mới buông ra, nàng cũng không bị sắc đẹp mê muội đầu óc, nàng xấu hổ liếm môi, tiếp: “Ta muốn thương tích của chàng.”
Đúng lúc này, xe ngựa dừng lại.
“Ca, đến rồi.” Bên ngoài vang lên giọng của Hứa Tinh Hán.
Ổ Tương Đình buông Gia Ninh ra: “Xuống xe đi.”
Gia Ninh đứng lên, đi mấy bước nàng bỗng dừng lại, quay đầu Ổ Tương Đình.
Ổ Tương Đình vẫn còn ngồi nguyên tại chỗ.
Nàng ngẫm nghĩ, lại quay trở về: “Có phải chàng rất đau không? Đau đến nỗi không thể đi ? Để ta đỡ chàng.”
Nàng lời này là thực sự có ý tốt, Ổ Tương Đình lại trừng mắt với nàng, tự mình đứng dậy xuống xe, bỏ lại Gia Ninh ngây ngẩn ở trong xe.
Lúc nàng xuống xe ngựa thì thấy Ổ Tương Đình đã đi vào tiệm cầm đồ trước mặt, chỉ còn Hứa Tinh Hán đứng bên xe ngựa chờ nàng.
“Sương Sương nương, biểu ca của ta là một người rất ưa sĩ diện.” Hứa Tinh Hán một câu không đầu không đuôi, vừa vừa bảo: “Chúng ta vào đi thôi.”
***
Gia Ninh đi theo Hứa Tinh Hán vào tiệm cầm đồ, tiệm cầm đồ này không phải là tiệm cầm đồ bình thường, có tiệm cầm đồ nào mà đêm khuya vẫn còn mở cửa chứ.
Sau khi bọn họ đi vào, phát hiện Ổ Tương Đình đã đi lên tầng hai.
Trước cửa tiệm có một ông lão đang đứng, ông lão kia thấy Gia Ninh và Hứa Tinh Hán tới thì : “Mời hai vị khách nhân lên tầng, tiểu nhân phải đóng cửa rồi.”
Hứa Tinh Hán đáp: “Ngươi xử lý xe ngựa trước cửa đi, đừng để người khác thấy.”
Lên tầng hai, Gia Ninh liền thấy Đoạn Ngọc Thư.
Đoạn Ngọc Thư ngồi đối diện Ổ Tương Đình, thấy hai người bọn họ đi lên thì khẽ vuốt cằm, rồi tầm mắt lại chuyển về trên người Ổ Tương Đình.
“Ổ thiếu gia định thế nào? Ta đã phải mất chín trâu hai hổ mới đưa ngài ra, tiếp theo cũng nên để cho ta thử bản lĩnh của đương gia Ổ gia thành Kim Lăng chứ nhỉ.”
“Hiện tại hình trong cung ra sao?” Ổ Tương Đình hỏi.
“Bị Đại hoàng huynh của ta điều khiển, vì ta là một người què nên hắn ta không quá cảnh giác, còn mấy vị Hoàng Tử khác ngày thường không hợp hắn ta thì đều không ổn lắm.” Biểu của Đoạn Ngọc Thư rất hờ hững, dường như không hề nóng nảy: “Sau buổi tối ngày hôm say, hắn ta sẽ nhận ra Công Chúa Gia Ninh vốn ở trong tầm mắt hắn đã biến mất, khi đó hắn sẽ như thế nào nhỉ?”
Bạn thấy sao?