Khi Ổ Tương Đình vào phòng, Sương Sương ngồi trên giường hắn, ánh mắt nàng sáng rực như vì sao trên bầu trời, trong đôi mắt kia có quá nhiều cảm .
Ổ Tương Đình lại gần: “Nghe mấy người Bích Lăng nàng không vui. Sao ?”
Bàn tay trong tay áo Sương Sương khẽ , nàng cắn môi dưới: “Chàng đứng xa một chút, ta có chuyện muốn với chàng.”
“Chuyện gì mà cần ta phải đứng xa mới có thể ?” Ổ Tương Đình hỏi.
Sương Sương lắc đầu, nhất định muốn Ổ Tương Đình đứng xa ra.
Ổ Tương Đình không còn cách nào khác đành theo, Sương Sương hơi chần chừ, vẫn ngại không đủ: “Chàng phải quay người, đưa lưng về phía ta.”
Chờ khi đối phương thật sự xong, trong lòng Sương Sương cũng không thấy thoải mái hơn là bao, nàng chằm chằm vào bóng lưng cao lớn của đối phương, rốt cuộc mở miệng.
“Ta muốn thẳng thắn với chàng một chuyện.”
Sương Sương hơi nghẹn lại, lông mi khẽ run, nàng cúi đầu xuống tay mình, đôi tay này vừa trắng vừa mềm, không có dù chỉ một chút thương tích nào, ai mà có thể nghĩ đến chuyện nàng lại là người đã từng chết qua một lần cơ chứ.
“Ta không phải là Sương Sương, Ổ Tương Đình, thật ra ta là…” Sương Sương nặn ra một nụ , một lần nữa ngẩng đầu lên: “Ta là Gia Ninh, Ổ Tương Đình.”
Ổ Tương Đình không nhúc nhích, giống như không hề nghe thấy gì.
Bóng dáng hắn ẩn một nửa vào đêm tối.
Sương Sương hắn, nhẹ giọng : “Ta cứ nghĩ ta đã chết rồi, ta uống rượu độc, ta lại tỉnh lại ở Thược Kim Quật, ta cho rằng chàng hận ta, nên không dám thẳng thắn với chàng. Nhưng bây giờ, ta vẫn muốn rõ cho chàng biết.”
Năm đó vì chán ghét của Ổ Tương Đình mà Sương Sương đã bày ra rất nhiều trò dai, tuy , một trong số đó lại không hề mang tính chất dai, nàng đã thành công ép Ổ Tương Đình rời khỏi kinh thành.
***
Ngày hôm đó, Sương Sương vẫn còn nhớ hôm đó trời mưa rất lớn, nàng bảo cung nữ thân cận của mình đưa tin cho Ổ Tương Đình, mời hắn đến gặp mặt tại một cung điện bỏ trống.
Ổ Tương Đình che ô tới, nước mưa dính ướt ống tay áo hắn, trên gương mặt xinh đẹp còn đọng giọt nước.
Khi thấy Sương Sương, hắn lộ ra ý , giọng mang theo vẻ vui mừng khó che giấu: “Công Chúa, nàng hẹn ta tới đây, không biết là có chuyện gì?”
Thật ra thì trong lòng Sương Sương rất bất an vì những chuyện sắp xảy ra phía sau, nàng vẫn với Ổ Tương Đình: “Ngươi thật sự ái mộ Bổn cung?”
Ổ Tương Đình sửng sốt, tựa hồ không ngờ rằng Sương Sương sẽ thẳng ra như , mặc dù Ổ Tương Đình thời niên thiếu đã có chút âm trầm, vẫn còn chưa biết che đậy cảm như bây giờ. Hắn kinh ngạc, Sương Sương vẫn có thể ra nỗi xấu hổ trên mặt hắn.
Ổ Tương Đình nhẹ nhàng gật đầu, dường như hắn sợ Sương Sương tức giận nên vừa gật đầu xong liền vội vàng : “Nếu như Công Chúa nguyện ý gả cho ta, ta sẽ đem tất cả mọi thứ của mình cho Công Chúa.” Hắn ngừng lại, bổ sung một câu: “Cho dù cả mạng sống.”
Thời điểm đó Sương Sương không hề tin loại chuyện hoang đường này, ai mà dám bỏ cả mạng sống vì người khác cơ chứ, nên chỉ cảm thấy miệng lưỡi của Ổ Tương Đình này thật giảo hoạt, đúng là kẻ dối trá.
“Bổn cung không muốn mạng của ngươi.” Sương Sương : “Nếu như ngươi muốn cưới ta, thì cũng phải chứng minh quyết tâm của ngươi chứ nhỉ.”
Ổ Tương Đình nàng: “Chứng minh thế nào?”
Sương Sương chỉ xuống mặt bàn: “Ngươi lấy miếng vải trên bàn này che mắt lại, trong nửa canh giờ kế tiếp, bất kể Bổn cung gì, ngươi cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Nếu như ngươi phát ra tiếng thì ngươi không phép ái mộ Bổn cung nữa, ngươi phải rời khỏi kinh thành, vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt Bổn cung. Ngươi có thể không?”
Ổ Tương Đình nghiêng đầu, hắn mảnh vải trên mặt bàn, gần như không hề do dự mà cầm lên, trước khi che mắt lại hắn hỏi Sương Sương một vấn đề.
“Nếu như ta thì sao?”
Sương Sương chính là muốn cố chỉnh hắn, nên thuận miệng : “Thì Bổn cung liền gả cho ngươi.”
Ổ Tương Đình che mắt lại, thậm chí khoé môi còn khẽ cong, hắn tự tin : “Ta sẽ tuyệt đối không phát ra âm thanh nào.”
Sương Sương le lưỡi với Ổ Tương Đình, rồi xoay người, phất tay về phía cây cột trong cung điện, người vẫn luôn ẩn nấp sau cột chậm rãi đi ra.
Nàng vốn muốn nhờ Lan Tranh tới giúp mình trừng trị Ổ Tương Đình, Lan Tranh nàng càn quấy nên cự tuyệt, thế nên Sương Sương đã tìm một người khác.
Người này tên là Tống Hàm Nghĩa, là một trong những thư đồng của Thái Tử ca ca, cũng coi như là nhân vật ngông cuồng số một trong thái học viện. Bình thường hắn ta rất thích dính lấy Sương Sương, cho nên khi Sương Sương tới tìm hắn ta, hắn ta hoàn toàn không từ chối, thậm chí còn đưa ra đề nghị với Sương Sương, ngay cả phương pháp để trị Ổ Tương Đình cũng là do hắn ta nghĩ.
Tống Hàm Nghĩa đi ra liền nháy mắt với Sương Sương, trong tay hắn ta cầm một cây roi, Sương Sương gật đầu một cái, Tống Hàm Nghĩa liền đi tới trước mặt Ổ Tương Đình.
“Ổ Tương Đình, ngươi nhớ kỹ, chỉ cần phát ra âm thanh hoặc gỡ vải che mắt xuống là ngươi thua cuộc.” Sương Sương sợ Ổ Tương Đình phát hiện, còn cố ý nhấn mạnh một lần.
Tống Hàm Nghĩa nghiêng đầu với Sương Sương, rồi cầm roi quất về phía Ổ Tương Đình, chẳng qua ngay roi đầu tiên, đã quất thẳng vào mặt.
Sương Sương sợ hết hồn, một roi rơi xuống, từ đuôi lông mày cho đến tận cằm Ổ Tương Đình đã chảy máu, giống như một tờ giấy trắng như tuyết, đột nhiên bị người ta huỷ.
Ổ Tương Đình mím chặt môi, đôi môi vốn đỏ thắm lập tức trắng bệch.
Sương Sương không nhịn mà đi tới kéo tay Tống Hàm Nghĩa, nàng không hề muốn huỷ dung Ổ Tương Đình, huống chi nếu Phụ Hoàng biết nàng huỷ dung Ổ Tương Đình thì nhất định sẽ đánh nàng.
Tống Hàm Nghĩa gật đầu lia lịa, dùng ánh mắt với Sương Sương rằng vừa rồi chỉ là sai sót của hắn ta, Sương Sương trợn mắt trừng Tống Hàm Nghĩa rồi mới đứng dịch sang một bên.
Một roi nữa đi xuống, Tống Hàm Nghĩa quất vào ngực Ổ Tương Đình, vạt áo hắn bị một roi kia rách.
Sương Sương cau mày, cũng không tiến lên ngăn cản.
Tống Hàm Nghĩa nhếch môi , liên tiếp vụt mấy roi lên ngực Ổ Tương Đình, lúc này trán Ổ Tương Đình đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Tống Hàm Nghĩa đi ra sau lưng Ổ Tương Đình, hắn ta hạ một roi xuống thắt lưng của Ổ Tương Đình, sau đó cùng một vị trí quất ít nhất mười roi trở lên, Sương Sương đứng thấy hết thảy còn không chịu mà phải che mắt lại.
Nàng cảm thấy quả thực Tống Hàm Nghĩa có hơi quá đáng, tại sao Ổ Tương Đình lại không phát ra dù chỉ một tiếng?
Tống Hàm Nghĩa cũng không ngờ Ổ Tương Đình có thể chống đỡ lâu như , hắn ta không khỏi nhíu mày, sắc mặt không thay đổi mà đứng dậy.
Hắn ta Ổ Tương Đình còn thẳng lưng thì nâng một chân lên, hung hãn đá mạnh vào khoeo chân Ổ Tương Đình, Ổ Tương Đình bị đá bất ngờ, trọng tâm không vững nên cứ thế quỳ xuống đất.
Hắn cắn răng, mồ hôi đã bắt đầu chảy dọc theo gương mặt trắng lạnh.
Thật lâu sau, hắn mới lấy tay chống đất muốn bò dậy, Tống Hàm Nghĩa đã giơ chân đạp mạnh lên tay hắn.
Tống Hàm Nghĩa vừa hung hăn nghiền mấy cái, vừa quất thêm mấy roi lên người Ổ Tương Đình.
Sương Sương ở bên cạnh nghe thấy tiếng roi quất lên da thịt thì tim đập thình thịch, nàng cũng chỉ xoay người đi.
Cuối cùng Tống Hàm Nghĩa cũng mệt mỏi, hắn ta Ổ Tương Đình đang quỳ dưới đất, thầm lạnh một tiếng. Hắn ta suy nghĩ giây lát, cứ như , không chừng Ổ Tương Đình sẽ thật sự chống đỡ nổi nửa canh giờ. Đánh lâu như thế mà đến hừ cũng không hừ lấy một tiếng.
Tống Hàm Nghĩa quay đầu bóng lưng Sương Sương, hắn ta ném roi xuống đất, đi về phía nàng: “Công Chúa, ta mệt lắm rồi, không đánh nổi nữa.”
Sương Sương vội vã quay người lại, nàng trợn mắt Tống Hàm Nghĩa, rõ ràng đã bảo hắn ta không để lộ rằng hắn ta ở đây, mà lại dám đổi ý.
Tống Hàm Nghĩa giang tay tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Tên tiện dân này không chịu nhận thua, ta đâu có cách nào, dù sao Công Chúa cũng chỉ bỡn hắn chơi thôi mà, chỉ có mỗi mình hắn là tưởng thật, sao không biết dùng đầu óc suy nghĩ một chút, Công Chúa mà có thể gả cho hắn ư? Đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Lại , Công Chúa không thấy hắn thật sự có suy nghĩ đó sao? Lâu như mà cũng không lên tiếng, sợ là còn đang nằm mơ nghĩ mình sắp Phò Mã đấy, cũng không tự biết lại xuất thân của mình, hừ.”
Hắn ta thấy Sương Sương không lời nào, còn trợn mắt trừng hắn ta thì tiếp: “Công Chúa, chẳng lẽ người thật sự muốn gả cho hắn?”
Sương Sương sắp bị Tống Hàm Nghĩa cho tức chết rồi: “Bổn cung mới không thèm gả!”
Rốt cuộc Ổ Tương Đình đang quỳ dưới đất ở không xa cũng cử , hắn dùng bàn tay không bị thương tháo vải che mắt ra.
Hắn lảo đảo đứng dậy, vết thương toét máu trên mặt hắn hoà cùng với mồ hôi, nhỏ xuống vạt áo.
Ổ Tương Đình không Tống Hàm Nghĩa, cũng không hề Sương Sương, hắn chỉ yên lặng quay người đi.
Tống Hàm Nghĩa mắt thấy tất cả cất tiếng lạnh: “Giờ vẫn còn giả bộ cái gì, quá mất mặt, Công Chúa, người bộ dạng này của hắn có giống một con chó không cơ chứ?”
Ổ Tương Đình dừng chân, hắn chậm rãi nghiêng đầu bọn họ.
Ánh mắt kia, thật khiến cho Sương Sương rét lạnh cả người.
Lúc này đôi mắt đào hoa luôn mang theo ý kia tối tăm đáng sợ, tràn đầy thù hận với nàng.
Khi đó, đối với những người đang trong thời kỳ thiếu niên bọn họ, còn hành nào ác độc hơn việc chà đạp lên lòng tự trọng của người khác?
Bạn thấy sao?