Sương Sương cảm thấy Ổ Tương Đình chính là một tên biến thái, lại muốn thu thập hình ảnh mỹ nhân tắm, đã còn ở khắp mọi nơi, đủ loại tư thế.
Sương Sương nào chịu, lên tiếng cự tuyệt.
Ổ Tương Đình ngồi trên ghế, nghe vẻ mặt cũng không đổi: "Không muốn?"
Sương Sương đứng dậy muốn đi, chỉ là mới đi có hai bước thì cả người đã rơi vào lồng ngực người khác, Sương Sương giận đến nghiến răng, bây giờ Ổ Tương Đình này cậy mang danh tướng công của nàng mà luôn bắt nạt nàng, mấy dấu vết trên cổ nàng vẫn còn chưa hết đâu.
Sương Sương ngồi trong lòng Ổ Tương Đình, len lén đẩy hắn ra, hình như Ổ Tương Đình cũng cảm thấy thú vị nên không hề ngăn cản.
Đúng lúc hai người đang giằng co thì bên ngoài vang lên tiếng nha hoàn.
"Thiếu gia, người ở bên Tương Tư Các tới, có chuyện muốn gặp thiếu gia."
Vị Tưởng nương kia lại xảy ra chuyện gì sao?
Sương Sương nghe thì cau mày.
Ổ Tương Đình vỗ mông Sương Sương: "Đứng lên đi."
Sương Sương biết Ổ Tương Đình muốn đến Tương Tư Các, sau khi đứng dậy nàng : "Tướng công, ta muốn theo ngươi."
Ổ Tương Đình nàng, ngầm cho phép.
Nha hoàn ở Tương Tư Các vừa thấy Ổ Tương Đình liền rằng Tưởng nương bị bệnh, bệnh đến mơ hồ, miệng luôn gọi tên Ổ Tương Đình.
Sương Sương đứng bên cạnh nghe, không nhịn mà nghiến răng kèn kẹt, vị Tưởng nương kia muốn thể hiện sâu nghĩa nặng thì sao lại mượn thân phận của nàng chứ, đúng là phiền chết, nhỡ đâu Ổ Tương Đình thật sự cho rằng nàng thích hắn thì biết thế nào?
Sương Sương ở bên này vẫn còn đang phiền lòng vì Tưởng nương, Ổ Tương Đình ở bên kia đã chuẩn bị tới Tương Tư Các. Sương Sương thấy Ổ Tương Đình sắp đi thì vội vàng chạy theo.
***
Bọn họ vừa lên đến tầng ba của Tương Tư Các liền nghe thấy giọng Tưởng nương.
"Tương Đình ca ca... Tương Đình ca ca tới sao?" Giọng yếu ớt vô lực, có vẻ như là bị bệnh thật.
Sương Sương đi ở phía sau Ổ Tương Đình, đợi khi hai người đến gần mép giường, rốt cuộc nàng cũng rõ dáng vẻ của Tưởng nương.
Vừa liền sợ hết hồn, nàng ta hoàn toàn khác với mấy ngày trước, dường như Tưởng nương đã gầy đi một vòng, sắc mặt tái nhợt, thoạt chính là một mỹ nhân ốm yếu.
Tưởng nương thấy Ổ Tương Đình thì rơi lệ, còn đưa tay ra với Ổ Tương Đình: "Tương Đình ca ca, cuối cùng thì huynh cũng tới thăm muội."
Sương Sương thấy thế thì vô cùng không vui, đến khi Ổ Tương Đình thật sự cầm tay Tưởng nương, nàng lại không biết gì cho phải.
"Tại sao đột nhiên lại bị bệnh nghiêm trọng như ?" Ổ Tương Đình nhẹ giọng hỏi.
Tưởng nương rũ mắt, một giọt lệ lăn dài: "Ta luôn mơ thấy ca ca ta, không biết huynh ấy ở kinh thành có ổn hay không?"
Sương Sương không ngờ vị Tưởng nương này đã giả mạo nàng, giờ lại còn nhận Thái Tử ca ca của nàng thành ca ca của nàng ta.
Nàng thở hổn hển, bước lên phía trước, trực tiếp kéo mạnh tay Ổ Tương Đình ra, thấy sắc mặt Ổ Tương Đình có vẻ không vui, Sương Sương lập tức giả bộ đáng thương.
"Tướng công." Nàng dịu dàng yếu đuối gọi Ổ Tương Đình, trên mặt viết rõ chữ ghen tuông của nữ nhi thường .
Mặc dù vẻ ngoài giống hệt nhau Sương Sương tràn đầy sức sống hơn nhiều so với Tưởng nương ở trên giường, một cái nhăn mày một nụ của nàng đều hoạt sắc sinh hương, Sương Sương giống hệt ngọn lửa, đi tới đâu bùng cháy tới đó.
Tưởng nương như bây giờ mới thấy Sương Sương, ánh mắt nàng ta bi thương, giống như thật sự đau lòng đến cùng tận: "Huynh tới gặp ta mà còn mang nàng theo? Nếu như huynh không thích ta thì hãy để cho ta rời đi, cần gì phải để nàng tới nhục ta."
Tưởng nương cố chấp ngồi dậy: "Chi bằng ta trực tiếp đi khỏi nơi này, đỡ phiền huynh chán ghét."
Hành này của nàng ta rõ ràng là lạt mềm buộc chặt, quả nhiên Ổ Tương Đình mở miệng : "Nàng cứ an tâm ở đây, sẽ không ai phiền nàng hết. Nếu nàng không thích nàng ấy xuất hiện ở trước mặt nàng, ta cho nàng ấy đi là ."
Sương Sương sửng sốt, liền thấy Ổ Tương Đình quay mặt lại, hắn nàng, sau đó xoay mặt sang với nha hoàn ở bên cạnh: "Mang giấy bút đến đây, ta phải hưu (*) Như phu nhân."
(*) Hưu: Bỏ vợ.
Lời này vừa ra, bốn bề đều trở nên yên lặng, Sương Sương thật sự không ngờ Ổ Tương Đình lại có thể đối xử với nàng như , nàng giận đến không câu nào, cứ thế xoay người bỏ đi.
Ổ Tương Đình thích hưu thì hưu!
***
Lúc về đến Tư Thận Viện, nàng lại nhớ đến mấy ngày nay Ổ Tương Đình luôn thân mật với nàng, chỉ hận không lột da mình xuống.
Sương Sương trở về phòng liền bắt tay vào thu dọn đồ đạc, hành này khiến mấy nha hoàn hoảng sợ, Liên Đại hỏi trước: "Sương Sương tỷ tỷ, tỷ gì ?"
Giọng Sương Sương lạnh như băng: "Còn có thể gì? Bị đuổi ra ngoài. Bây giờ ta không thu dọn đồ đạc, chẳng lẽ còn chờ người tới đuổi đi sao."
Liên Đại kinh hãi: "Thiếu gia muốn đuổi tỷ? Tại sao?" Cô bé dừng lại: "Chẳng lẽ là vì vị Tưởng nương kia?"
Bích Lăng ở bên cạnh khuyên ngăn Sương Sương: "Phu nhân, liệu có phải có hiểu lầm gì hay không?"
Sương Sương hừ lạnh: "Không có hiểu lầm."
Nếu như Ổ Tương Đình thích nàng thì sao có thể không nhận ra người kia là giả chứ, Sương Sương nghĩ thầm.
Tâm trạng hiện tại của Sương Sương vô cùng phức tạp, dù nàng không muốn Ổ Tương Đình nhận ra nàng, cũng tuyệt đối không muốn Ổ Tương Đình nhận nhầm nàng.
Nàng không thích Ổ Tương Đình, khi thấy Ổ Tương Đình mang cảm vốn dĩ chỉ dành cho mình trao cho người khác, nàng lại cảm thấy giận đến phát điên.
Vừa nghĩ đến đây, Sương Sương bỗng tỉnh táo lại, tại sao nàng phải nổi giận? Hẳn là nàng nên cảm thấy vui vẻ mới đúng, Ổ Tương Đình cho nàng tự do, nàng có thể đi tìm Lan Tranh rồi.
Nàng không nên tức giận.
Trong nháy mắt biểu của Sương Sương trở nên tốt hơn nhiều, nàng cũng không vội thu dọn đồ đạc nữa mà thong thả ngồi xuống.
Ba nha hoàn đến ngẩn người, bởi đột nhiên Sương Sương lại trở nên vui vẻ sung sướng, còn bảo Bích Lăng bưng đến cho nàng một bát chè hạt sen.
Sương Sương đang đợi hưu thư, mãi mà không thấy Ổ Tương Đình xuất hiện, nàng chờ đến mệt mỏi, không nhịn nữa bèn bảo Đan Thu đi hỏi thử xem Ổ Tương Đình đang ở đâu.
Một lát sau Đan Thu mới trở về: "Phu nhân, thiếu gia không có trong phủ."
Hả? Đi ra ngoài rồi?
Không phải muốn hưu nàng sao?
Sương Sương không sao hiểu nổi.
"Ngươi ra ngoài canh gác, nếu hắn trở lại thì mau báo cho ta biết."
"Vâng."
Sương Sương ngồi trong phòng chờ hưu thư của nàng, chờ đến tận khi nàng gục xuống bàn ngủ quên mất mà Ổ Tương Đình vẫn chưa về.
Vẫn là Bích Lăng đánh thức Sương Sương dậy: "Phu nhân, đêm đã khuya, người lên giường nghỉ ngơi đi."
Sương Sương ngái ngủ: "Hắn vẫn chưa trở về sao?"
Bích Lăng lắc đầu: "Thiếu gia không về."
Sương Sương ngáp một cái, cuối cùng vẫn không địch lại cơn buồn ngủ, nàng bèn leo lên giường. Trước khi ngủ nàng còn với Bích Lăng: "Lúc nào hắn về, nhất định phải báo ngay với ta."
Nàng phải đòi hưu thư của Ổ Tương Đình.
Hừ.
***
Nhưng đến tận sáng hôm sau khi ngủ dậy, Sương Sương vẫn chưa đợi hưu thư của nàng.
Lão phu nhân gọi nàng tới dùng bữa.
Khi dùng bữa, Sương Sương vốn đang muốn hỏi thì lại thấy ánh mắt hoà ái của Lão phu nhân, nàng liền không mở miệng nữa.
Dường như Lão phu nhân hoàn toàn không biết chuyện này, bà dặn dò Sương Sương nhiều điều, hơn nữa còn chủ nhắc đến Ổ Tương Đình.
"Đứa nhỏ Tiểu Đình lại ra ngoài, cháu ở nhà sẽ không cảm thấy buồn chán chứ? Có muốn cùng Tú Oánh ra phố dạo chơi không?"
Sương Sương sửng sốt: "Cháu có thể ra phố sao?"
Lão phu nhân : "Đương nhiên có thể, an toàn là quan trọng nhất, Sương Sương nhà ta xinh đẹp như , phải cẩn thận không lại bị người khác bắt mất."
Đại tẩu ở bên cạnh : "Đúng lúc hôm nay ta muốn ra ngoài mua chút phấn son, cửa hàng bên kia vừa phái người tới thông báo với ta có sản phẩm mới về, Sương Sương có muốn đi cùng ta không?"
Sương Sương ở trong phủ đã sớm buồn bực đến phát chát, bây giờ có người nguyện ý mang nàng ra ngoài, dĩ nhiên nàng muốn đi, nên nhất thời quên luôn chuyện Ổ Tương Đình muốn hưu nàng.
***
Hai người các nàng cùng đi ra cửa, đại tẩu cố mang theo mấy hạ nhân biết võ công, điều khiến Sương Sương rất không vui chính là tại sao nàng lại phải che kín từ đầu đến chân chứ.
Tuy đại tẩu cũng che mặt, ít nhất là đôi mắt vẫn lộ ra bên ngoài. Còn Sương Sương thì ngay cả đôi mắt cũng bị giấu dưới lớp màn che, gì cũng phải qua một tấm màn.
Đại tẩu như lẽ đương nhiên: "Sương Sương xinh đẹp như , chẳng may bị người ta bắt đi thì Tiểu Đình còn không hận chết ta sao."
Sương Sương nghe thấy tên Ổ Tương Đình, sắc mặt lập tức khó coi: "Đừng nhắc đến hắn."
Đại tẩu đảo mắt, rồi nở nụ : "Sao lại không nhắc? Hai người cãi nhau hả?"
Sương Sương lắc đầu, vì đại tẩu đối xử rất tốt với nàng nên nàng thật: "Hôm qua hắn tới thăm Tưởng nương, sau đó đứng trước mặt Tưởng nương muốn hưu ta."
Đại tẩu nghe thì ánh mắt tỏ vẻ không dám tin: "Tiểu Đình thế thật sao?"
Sương Sương gật đầu: "Hắn sai người đi lấy giấy bút, là để viết hưu thư cho ta."
Đại tẩu lắc đầu: "Sương Sương, muội là thiếp thất của Tiểu Đình, nếu như đệ ấy thật sự không thích muội nữa thì cũng không cần phải viết hưu thư."
Bấy giờ Sương Sương mới kịp phản ứng, nàng không hề biết thân phận thiếp thất chính là không hề có tự do, một khi tướng công chán ghét tiểu thiếp nào thì sẽ có thể tuỳ ý cho người khác, thậm chí hoàn toàn có thể mua bán, căn bản vốn không cần đến hưu thư.
"Dĩ nhiên là đệ ấy đang gạt muội, về phần tại sao lại gạt thì chắc là Tiểu Đình có lý do của đệ ấy." Đại tẩu an ủi Sương Sương: "Muội yên tâm, nếu như Tiểu Đình bắt nạt muội, tổ mẫu sẽ là người đầu tiên không tha cho đệ ấy."
Đối với cảm mà người trong Ổ gia dành cho mình, Sương Sương luôn thấy rất kỳ quái, tại sao bọn họ lại đối xử với nàng như người thân, trên đời thật sự có người tốt như sao? Nhưng Lão phu nhân và Thịnh phu nhân lại không đối xử với vị Tưởng nương kia giống nàng.
Sương Sương quyết định thử thăm dò: "Đại tẩu, dù sao ta cũng chỉ là một tiểu thiếp nho nhỏ, tại sao mọi người lại đối xử tốt với ta như thế?"
Đại tẩu nàng bằng ánh mắt kỳ lạ, tựa như câu hỏi của nàng cực kỳ ngớ ngẩn.
"Sương Sương, Tiểu Đình thích muội, đương nhiên là chúng ta cũng thích muội rồi. Từ rất lâu trước đây đệ ấy đã sẽ rước nàng về nhà, cho nên người nhà chúng ta vẫn luôn chờ đợi muội."
Sương Sương ngây ngẩn.
Bạn thấy sao?