09
Ta hoảng loạn chạy khỏi tiền sảnh, Thẩm Ánh An ba bước hai bước đuổi theo, chặn ta ở sân sau.
Hắn là con trai độc nhất của phủ Trung Nghĩa Bá, từ nhỏ nuôi dưỡng trong nhung lụa, chưa từng chịu một chút ấm ức nào, mà lại bị một nha hoàn như ta đánh.
Cái tát đó không nhẹ, tay ta còn đau âm ỉ.
Hắn dồn ta vào góc tường, tức giận và không cam lòng:
"Nàng có bản lĩnh rồi, thế mà dám trốn khỏi phủ, không chịu nhận ta, ngay cả thiếu gia cũng dám đánh."
Ta chột dạ vẫn khăng khăng: "Ta thật sự không quen biết ngài."
"Thật sao?"
Hắn khẩy một tiếng, tầm mắt dịch chuyển xuống: "Được, để ta chứng minh cho nàng xem."
Cổ áo đột nhiên bị kéo xuống, để lộ một mảng da thịt trắng nõn, phơi bày trong gió lạnh khiến ta run rẩy.
Trên vai ta có một vết sẹo.
Nói ra thì buồn , một người ôn nhu như ngọc như Thẩm Ánh An, trên phố cũng bị chó hoang đuổi theo.
Để bảo vệ hắn, ta không chút do dự chắn trước mặt hắn, chó hoang cào rách vai ta đến máu me đầm đìa.
Sau đó khi ta sưởi ấm giường cho hắn, hắn luôn hôn lên đó.
Thẩm Ánh An mắt đỏ hoe, vừa hận vừa tức ta:
"Mỗi một chỗ trên người nàng ta đều nhớ, nàng còn gì để nữa?"
"Bỏ lại cuộc sống sung sướng ở Bá phủ, chạy đến nơi hoang vu này bán hoành thánh, nàng muốn gì!"
Ta nức nở vài tiếng, cắn chặt môi.
Không biết vì sao, bốn năm nay một mình ta đã vượt qua mọi chuyện, tự nhận là đủ mạnh mẽ, chỉ cần gặp chuyện liên quan đến hắn, vẫn không nhịn rơi nước mắt.
Bên ngoài truyền đến giọng của một người đàn ông xa lạ:
"Chiếu Thủy, nghe có người bắt nạt , không sao chứ?"
Thẩm Ánh An cau mày, chỉ thấy một người đàn ông mặc áo xanh xông vào sân sau, thấy hai chúng ta thì đột nhiên hét lên một tiếng.
Lúc này quần áo ta xộc xệch, may mà Thẩm Ánh An kịp thời dịch chuyển vị trí, che tầm mắt của người kia.
Chỉ là như càng thêm phần mờ ám.
"Được lắm!"
La công tử thở hổn hển, không tin chỉ vào chúng ta:
"Cô đã đồng ý với dì Lý để ta xem mắt, sau lưng lại chuyện cẩu thả với người đàn ông khác, ban ngày ban mặt, không biết xấu hổ!"
Thẩm Ánh An nghiêng đầu, ánh mắt như dao:
"Nàng ấy vốn là người của ta, cút ngay!"
La công tử thấy Thẩm Ánh An ăn mặc và khí chất đều không tầm thường, không dám càn, chửi bới om sòm rồi bỏ đi.
Sân sau lại yên tĩnh trở lại.
Sắc mặt Thẩm Ánh An u ám như sắt: "Nàng muốn xem mắt với người này?"
Ta lạnh lùng : "Trai lớn lấy vợ, lớn gả chồng, không có gì không ổn."
"Hắn có gì tốt? Hành vi thô lỗ, tuổi tác lớn, nàng coi trọng hắn?"
"Lão phu nhân đã đưa khế bán thân cho ta, ta tự do hôn nhân, không cần thiếu gia bận tâm."
Hắn cao lớn, ấn vai ta, hơi cúi người ngang hàng với ta:
"Lấy khế bán thân là nàng liền chạy trốn?"
"Những năm qua ta đối xử với nàng thế nào? Nàng có lương tâm không thế!"
Đứng trên góc độ của hắn, hắn đối xử với ta đúng là không tệ.
Không đánh, không mắng, thậm chí không lời nặng, phần lệ đầy đủ vào các dịp lễ tết còn có thưởng bạc.
Một nô tỳ gặp chủ tử như , đáng lẽ phải thỏa mãn.
Lòng ta lại trống rỗng, hắn hẳn cho rằng ta bị dọa sợ, buông tay, giọng mềm mỏng hơn vài phần:
"Hôm đó, nghe nàng đến trà lâu đưa quần áo cho ta, ta nhặt áo choàng ở dưới lầu."
"Sau đó hỏi thăm tiểu tư và xe phu, họ đều không thấy nàng ra khỏi trà lâu."
"Ta lo lắng nàng gặp phải kẻ xấu, những năm qua tìm nàng khắp nơi, gần như lật tung kinh thành không tìm chút tung tích nào của nàng."
"Nói cho ta lý do, tại sao lại rời đi?"
Trong mắt Thẩm Ánh An tràn đầy nỗi buồn.
Dường như đối với hắn, ta là một người rất quan trọng.
Khiến ta suýt chút nữa thì lòng.
Bạn thấy sao?