Nàng Hầu Đào Tẩu – Chương 7

07

Không biết từ lúc nào, ta đã ở thị trấn xa xôi này gần một năm.

Còn sinh ra đứa con là Giản Giản.

Nơi này tuy xa xôi vẫn mơ hồ nghe một số chuyện về những quan lại quý tộc trong kinh thành.

Nghe Lưu tiểu thư của Hầu phủ nhà chồng rất coi trọng.

Ngày xuất giá trải thảm đỏ mười dặm, của hồi môn nhiều vô kể, chỉ một chiếc rương cũng đủ bằng mười năm lương thực của thường dân.

Thẩm Ánh An cưới nàng ta, giờ hẳn là đắc ý lắm.

Còn ta và hắn không môn đăng hộ đối, hắn càng không phải là người tốt của ta, sớm ngày cắt đứt với ta có lẽ là chuyện tốt.

Ta mở một quán hoành thánh ở trấn trên, cuộc sống tự cung tự cấp.

Giản Giản ba tuổi thì đột nhiên sốt cao vào ban đêm.

Ta đội mưa gõ cửa nhà lang trung, mệt đến nỗi thở không ra hơi.

Thấy ta ướt như chuột lột, đại phu không đành lòng: "Một mình ngươi trông con, cha đứa bé đâu?"

"C h ế t rồi, mắc bệnh lậu nên c h ế t từ lâu rồi." (*Raw: 脏病)

Mặt Giản Giản đỏ bừng, mơ mơ màng màng hỏi ta: "Mẹ ơi, bệnh lậu là gì?"

"Là bệnh không sạch sẽ."

Ta thương vuốt ve đầu con bé:

"Giản Giản sạch sẽ như , nhất định sẽ nhanh chóng khỏe lại."

08

Dì Lý lại lo chuyện hôn sự cho ta.

Ta đã từ chối vô số lần bà vẫn không biết mệt.

"Ngươi mang theo một đứa trẻ, không lập gia đình thì sao ?"

Ta : "Ta và Giản Giản hai người cũng là một gia đình."

"Không giống nhau."

Dì Lý miêu tả rất sinh :

"Vị công tử họ La này gia cảnh sung túc, mấy năm trước vợ mất, muốn tìm một người hiền lành tốt bụng để vợ kế, cũng không có cầu gì, chỉ cần đối xử tốt với con trai hắn, hắn cũng sẵn lòng coi con ngươi như con đẻ, thế nào? Nếu không có ý kiến thì cứ định đi."

"Ngươi đừng ngại, ngày mai hắn đến tiệm ngươi ăn hoành thánh, mặc áo xanh, ngồi ở bàn ngoài cùng, ngươi qua xem một chút, nếu thì dì tiếp tục mối cho các ngươi, nếu không vừa mắt cũng không ngại..."

"..."

không ngừng, ta thậm chí không có cơ hội chen vào.

Ngày hôm sau, quả nhiên có một bóng người mặc áo xanh xuất hiện ở vị trí ngoài cùng.

Ta nghĩ, nếu mình không có ý định kết hôn thì chi bằng đích thân rõ.

, ta nấu một bát hoành thánh mang qua, nhẹ giọng :

"Vị công tử này, nếm thử hoành thánh của tiệm."

Cổ tay đột nhiên bị người ta nắm lấy, lúc đặt bát canh xuống, suýt bị bỏng.

Ta tức giận ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt vô cùng kinh ngạc.

Đôi mắt quen thuộc, đẹp như hoa đào sau mưa lúc này lại tràn đầy tức giận và khó tin.

Sao lại là hắn?

Thiếu gia...

Hai chữ sắp thốt ra, ta vội quay mặt đi, cố gắng bình tĩnh:

"Khách ở bàn khác gọi, xin lỗi, đưa nhầm."

Bàn tay nắm lấy cổ tay ta vẫn không buông ra, đôi mắt đó như con mồi chằm chằm vào ta, giọng run rẩy:

"Chiếu Thủy, sao nàng lại ở đây?"

Động tĩnh không nhỏ, nhiều khách hàng về phía này.

Ta đã sớm hạ quyết tâm, cả đời này sẽ không có bất kỳ liên quan gì đến hắn.

"Buông ra!"

Ta tát hắn một cái, giận dữ : "Công tử nhận nhầm người rồi, xin tự trọng!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...