Nàng Hầu Đào Tẩu – Chương 3

03

Buổi tối, Thẩm Ánh An dựa vào gối, tay cầm một cuốn sách, vẻ mặt tập trung.

Ánh nến phác họa khuôn mặt nghiêng của hắn, tạo thành đường viền hàm hoàn hảo.

Thấy ta đi đến, hắn vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh giường:

"Cởi giày, lên đây."

Ta cùng hắn dựa vào gối, mới kinh ngạc phát hiện, thứ hắn cầm trong tay lại là xuân cung đồ.

Ta nín thở, trong lòng lại bắt đầu như có nai chạy loạn.

Nhưng hắn như không biết gì, đưa cuốn sách đến giữa hai chúng ta.

Một lát sau, hắn nhẹ giọng hỏi: "Xem xong chưa?"

Ta gật đầu qua loa, hắn dùng ngón tay dài lật sang trang tiếp theo.

Hương trầm trong đỉnh hương từ từ cháy.

Tiếng ve sầu và tiếng côn trùng kêu ngoài kia đã dừng lại, đêm hè yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng lật sách và tiếng thở của hắn dần trở nên hỗn loạn.

"Chiếu Thủy."

Hắn đột nhiên gọi tên ta.

"Vâng."

"Ta hơi khó chịu."

"Thiếu gia sao ?"

Thẩm Ánh An đột nhiên đóng sách lại, có chút bực bội ném sang một bên, ôm chặt lấy ta.

"Ta định xem ngươi đỏ mặt, không ngờ ta lại không chịu nổi trước."

Ta sinh ra đã đẹp, điều này ta biết từ nhỏ.

Các tiểu thư muội muội thường trêu chọc rằng, với dung mạo kiều diễm, thân hình mềm mại không xương như ta, không cần cố quyến rũ, cũng có thể khơi dậy tâm tư không đứng đắn của đàn ông.

Thẩm Ánh An ngậm lấy dái tai ta, hơi thở ấm áp phả vào bên tai.

Cơ thể ta căng cứng, nhất thời luống cuống tay chân.

Ngọn nến bị gió thổi lay , hắn kéo chăn, trùm kín hai chúng ta trong bóng tối.

Trên người ta rất trơn, có mùi thơm của xà phòng hoa nhài.

Thẩm Ánh An hôn xuống, những ngón tay hắn khơi dậy từng trận run rẩy trên người ta.

Ta đau đến phát khóc.

Hắn nhẹ: "Bản thân còn không hiểu, còn dạy người khác?"

Ta đáng thương hỏi lại: "Thiếu gia không phải cũng không hiểu sao?"

"Đồ ngốc, đàn ông bình thường nào lại không hiểu."

Hắn dịu dàng hôn lên khóe môi ta:

"Gặp người con mình thích, dựa vào bản năng cơ thể là sẽ biết."

04

Đàn ông một khi đã nếm mùi đời, sẽ nhớ mãi không quên, liên tiếp mười mấy ngày, Thẩm Ánh An đều bắt ta hầu hạ.

Hắn ta bằng ánh mắt không che giấu ham muốn, khiến người ta khó lòng chống đỡ.

Sau vài lần giãy giụa, ta khéo léo :

"Nô tỳ nghe người ta , dù là chuyện tốt đến mấy cũng không nên tham lam, ham muốn quá độ sẽ không tốt cho cơ thể..."

Thẩm Ánh An chống cằm ta dưới ánh nến, : "Biết cũng không ít."

Cuối cùng hắn cũng tạm thời buông tha cho ta.

Lão phu nhân nghe , rất hài lòng với ta.

"Chiếu Thủy, ta thấy ngươi là người thông minh và thận trọng, đợi tân phu nhân vào cửa sẽ để Ánh An cưới ngươi thiếp."

Ta mới biết, lão phu nhân đã có ý định để Thẩm Ánh An cưới vợ, đã xem xét đến tiểu thư nhà họ Lưu của Hầu phủ.

Với xuất thân như ta, chủ tử để mắt đến nạp thiếp, từ nay ăn ngon mặc đẹp, không phải việc nặng nhọc đã là phúc lớn lắm rồi.

Huống hồ ta không biết trời cao đất rộng, đã sớm lòng với Thẩm Ánh An.

Hắn cũng thích ta.

Mặt ta đỏ ửng, quỳ xuống tạ ơn ân điển của lão phu nhân.

Cha mẹ Thẩm Ánh An mất sớm, may nhờ lão phu nhân thân thể cường tráng, vừa lo chuyện hôn sự cho hắn, vừa tiện tay trả lại khế bán thân cho ta.

Có thể thoát khỏi thân phận nô tỳ, ta vui mừng khôn xiết.

Nhưng Thẩm Ánh An lại không vui: "Thiếu gia sắp cưới vợ rồi, ngươi vui lắm sao?"

Lòng ta chua xót, vẫn cố gắng nở nụ :

"Thiếu gia và Lưu tiểu thư trai tài sắc, trời sinh một đôi, nô tỳ đương nhiên vui mừng cho thiếu gia."

Sắc mặt hắn không tốt, từng chữ từng chữ:

"Nàng ta là vợ, ngươi là thiếp."

"Quyền quản lý gia đình trong phủ ở trong tay nàng ta, ngươi phải sáng tối đến thỉnh an, mùng một và rằm hàng tháng ta phải ngủ ở phòng nàng ta, nếu ngươi xung đột với nàng ta, nàng ta đánh ngươi mắng ngươi đều ..."

Ta đột nhiên hiểu ra.

Thẩm Ánh An sợ ta sủng mà sinh kiêu, sau này xung đột với tân phu nhân nên mới cảnh cáo ta trước.

"Thiếu gia yên tâm, nô tỳ hiểu rõ thân phận của mình, nhất định sẽ tuân thủ quy củ."

Hắn nhíu mày, thở dài một hơi:

"Lỡ đâu nàng ta không biết lý lẽ, cố bắt nạt ngươi thì sao?"

Ta cúi đầu: "Nếu chủ mẫu không dễ gần, ta cung kính một chút là , tuyệt đối không để thiếu gia khó xử."

Vẻ mặt Thẩm Ánh An tức giận, đặt mạnh chén trà trong tay xuống, nước trà bắn tung tóe trên bàn.

Ta không biết mình chọc giận hắn ở đâu, vội vàng quỳ xuống nhận tội.

Hắn tuy rằng vẫn luôn phóng túng không kiềm chế đối với ta rất tốt, chưa từng tỏ sắc mặt nghiêm nghị như hôm nay.

Chẳng lẽ là chán ghét ta rồi sao?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...