Nàng Hầu Đào Tẩu – Chương 20

20

Trung Nghĩa Bá phủ.

Ta run rẩy quỳ trước mặt Lão phu nhân.

Lão phu nhân đội một chiếc khăn trán, trang nghiêm phú quý, vài năm không gặp thân thể vẫn khỏe mạnh.

"Ánh An những năm này không cưới vợ không lấy thiếp, hóa ra ̀ vì ngươi, con nhỏ này."

Thẩm Ánh An nhỏ giọng nói: "Bà nội, đây ̀ lỗi của cháu."

"Cháu đừng chen ngang."

Lão phu nhân ngắt lời hắn, nói với ta:

"Dung mạo tính tình nàng đều nổi bật gia thế cuối cùng vẫn kém hơn một chút."

"Cha mẹ Ánh An mất sớm, trong phủ ít người, ̃o bà ta sống đến tuổi này, cũng không cầu mong gì khác."

"Chỉ cần nàng ấy sinh cho Ánh An một đứa con trai hoặc con gái, ta sẽ cho phép nàng ấy vào cửa ̀m chính thất phu nhân."

Yêu cầu này thực sự quá đáng, có ai ̣i để người ta sinh con trước rồi mới vào cửa, thật ̀ bá đạo vô lý.

Nhưng mà.

Mắt Thẩm Ánh An sáng lên, kích động đến mức suýt nhảy lên: "Nhanh nhanh nhanh, mau ôm Giản Giản vào đây!"

Ta sợ bị Lão phu nhân trách móc, ̀m cho đứa nhỏ sợ hãi nên để Tiểu Thúy ôm Giản Giản đợi bên ngoài.

Giản Giản mặc chiếc váy hoa thủy tiên màu hồng, trên đầu còn đeo hai quả bóng lông, theo bước chân tinh nghịch mà lắc qua lắc ̣i, ánh nắng chiếu vào người, đôi mắt tràn ngập linh khí.

Lão phu nhân vừa sợ vừa mừng, không tin nhìn đứa trẻ ba tuổi bước vào.

"Đây ̀ cháu cố của ta sao?"

Thẩm Ánh An cười nói: "Vâng, con đẻ."

Lão phu nhân vui mừng không biết nói gì cho phải, tự mình xuống giường, giọng nói nghèn nghẹn:

"Cháu tên Giản Giản à? Trông thật là xinh, ta ̀ bà cố của cháu, mau gọi một tiếng đi?"

Giản Giản nào chịu nhận người ̣, được dỗ dành một lúc lâu, phải đến khi Lão phu nhân tháo chiếc vòng ̉ bằng vàng xuống đeo vào ̉ nó, nó mới ngượng ngùng gọi một tiếng "Bà cố".

Ra khỏi phòng Lão phu nhân, Thẩm Ánh An nửa ngày không nói gì.

"Sao vậy?"

"Cảm thấy thế đạo này đối với phụ nữ không công bằng lắm."

Hắn thở dài nói: "Nữ tử mang thai mười tháng, cho con bú, đau đớn và tổn thương cơ thể không cần phải nói."

"Với đàn ông lại chỉ ̀ một lúc vui vẻ, không cần phải chịu bất kỳ vất vả nào, vậy mà có thể ̀m cha, để con cái mang họ mình."

"Một người đàn ông nếu không ̀m được việc vợ thương con, thì còn không bằng cả súc vật."

Ta dựa vào lòng hắn, nhẹ giọng nói:

"Đạo lý đơn giản như vậy, đáng tiếc ̀ nhiều người không hiểu."

"Chính vì ngài ôn nhu tình cảm như vậy, ta mới nguyện ý lấy, nếu không dù ̀ vương tôn công tử thì ta cũng không lấy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...