17
Giản Giản bị bế đi, thái độ của Thẩm Ánh An lập tức thay đổi.
Khuôn mặt tuấn tú phủ đầy băng giá.
Hắn đè ta xuống giường mềm, vì cơn giận dữ ngút trời, gân xanh trên tay nổi rõ.
"Ghét ta đến sao?"
"Ghét đến mức không tiếc lần này đến lần khác rời xa ta!"
Vai bị ấn chặt, ta bất an vùng vẫy: "Đau... "
Hắn hoàn toàn không lòng, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhuốm màu đỏ, trông ướt át.
Như thể chịu một nỗi oan khuất lớn lao.
"Vứt quần áo của ta, nhốt ta trong phòng... "
Giọng hắn khàn khàn: "Ta có nên dùng cách của nàng để đối xử với nàng không?"
Ta tưởng tượng ra cảnh tượng đó, bỗng thấy rùng mình.
"Thảo nào suốt đường đi lại thuận lợi như , hóa ra từ đoàn buôn đã nằm trong sự giám sát của ngài, chỉ chờ ta tự chui đầu vào lưới."
Mũi ta cay cay:
"Ngài có thể vợ cả vợ lẽ đầy đàn, con cái vô số. Ta chỉ có Giản Giản là người thân duy nhất, ngài cướp con bé đi chẳng khác nào cắt đứt đường sống của ta."
Hắn nghẹn ngào: "Chẳng lẽ ta không phải là người thân của nàng sao?"
"Hay là trong lòng nàng, ta chẳng có chút vị trí nào?"
Ta ngơ ngác hắn, không biết có hiểu đúng ý hắn không.
"Vậy ta đổi cách hỏi."
Hắn như đã hạ quyết tâm, chằm chằm vào mắt ta:
"Chiếu Thủy, nàng có thích ta không?"
"Thích."
Ta không chút do dự, thốt ra.
Nói xong lại hối hận vô cùng.
Ta thầm hận mình sao lại vô dụng thế này, khó khăn lắm mới có thể dựng lên phòng tuyến không để lộ cảm , cứ ở trước mặt hắn thì phòng tuyến cứ thế mà sụp đổ.
Lăng nhăng là không thể tha thứ, ta lại một lần nữa cảnh cáo bản thân.
Thẩm Ánh An vừa sợ vừa mừng rất nhanh bị câu tiếp theo của ta cắt ngang lạnh lùng.
"Nhưng ta không chỉ thích một mình ngài."
Ta u uất :
"Nam tử trên đời muôn hình vạn trạng, như rượu thơm nồng, nhất định phải nếm thử đủ mọi hương vị, mới không phụ cuộc đời ngắn ngủi mấy chục năm."
"Đối với ngài, ta dịu dàng ân cần, chu đáo mọi nơi, lừa ngài vui vẻ hớn hở, thấy ngài vì ta mà buồn vui thất thường, rất thú vị."
Ta chưa từng thấy Thẩm Ánh An có vẻ mặt như , hai mắt đỏ ngầu, lửa giận như muốn thiêu đốt cả thảo nguyên.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, từng chữ một:
"Nàng, , cái, gì?"
Ta thản nhiên, không trả lời.
"Nàng dám!"
Hắn sắp phát điên, ta bình tĩnh hắn nổi điên, đập vỡ tan tành chén trà đồ sứ trong phòng.
Điều may mắn duy nhất là hắn không tay chân với ta.
Phát tiết xong, hắn thở hổn hển vài hơi, chỉ vào ta, rồi chỉ ra cửa: "Cút."
"Được."
Ta thản nhiên đứng dậy, trong lòng nghĩ, ân oán giữa ta và hắn cuối cùng cũng chấm dứt.
Rõ ràng rời khỏi đây là có thể chạy đến tự do trong lòng lại trống rỗng.
"Đợi đã."
Hắn đột nhiên gọi ta lại: "Lời này nghe sao quen tai thế... "
18
Ta dừng lại không quay đầu:
"Thiếu gia nhớ ra rồi sao?"
"Ngài đã thành thân, đưa ta và Giản Giản về chỉ khiến vợ chồng bất hòa."
"Hãy đối xử tốt với Thẩm phu nhân, đừng lăng nhăng trăng hoa như trước kia nữa."
Đây coi như là lời khuyên cuối cùng của ta trước khi đi.
Thẩm Ánh An đuổi theo, hoảng loạn hỏi:
"Năm đó nàng đến tửu lâu đưa quần áo cho ta nghe thấy ta chuyện, phải không?"
"Phải, đều nghe thấy."
Ta thành thật : "Trong lòng ta, thiếu gia vẫn luôn là công tử quang minh lỗi lạc, ngài cho rằng không thể rời xa ta, là vì ta một lòng hướng về ngài, nguyện ý lấy lòng ngài, vui lòng ngài nên sai khiến rất tiện."
Ta nuốt xuống vị đắng trong cổ họng: "Ta nguyện nô tỳ của thiếu gia không muốn đồ chơi của thiếu gia."
Hắn vội : "Không phải như !"
"Bốn năm trước, người ta muốn cưới chính là nàng!"
Thẩm Ánh An cẩn thận nắm lấy tay ta, lòng bàn tay nóng ẩm.
"Không nô tỳ, cũng không thiếp."
"Nàng có nguyện vợ ta không?"
Ta đầy vẻ kinh ngạc, trong lòng nhất thời trăm mối ngổn ngang, không biết nên từ đâu.
Hắn không phải đã cưới vợ từ lâu rồi sao?
"Không có Thẩm phu nhân nào cả, ta chưa thành thân."
Hắn tỉ mỉ kể lại ngọn nguồn bốn năm trước.
Lưu tiểu thư của Hầu phủ nhất hiện đã thích hắn, không phải hắn thì không lấy, van xin cha đến cầu hôn.
Lão phu nhân thấy hai nhà môn đăng hộ đối, một miệng đồng ý.
Nhưng Thẩm Ánh An không thích nàng, để nàng c h ế t tâm, đành phải diễn một tuồng kịch như vậy ở trà lâu.
Lúc đó, Lưu tiểu thư đang ở phòng bên cạnh uống trà, nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, cho rằng Thẩm Ánh An ̀ công tử phong lưu lăng nhăng đa , chủ động hủy hôn ước.
Không ngờ tuồng kịch đó diễn quá chân thực, không chỉ lừa được Lưu tiểu thư mà còn lừa được cả ta.
Mà trước đó ta nghe tin đồn ở thị trấn, Lưu tiểu thư đã lấy chồng, mà người nàng lấy cũng không phải Thẩm Ánh An.
Biết được sự thật, ta suốt một lúc lâu không hoàn hồn ̣i được.
Thẩm Ánh An không biết nên khóc hay nên cười:
"Chỉ vì chuyện này mà nàng chạy mất bốn năm!"
"Nếu ta ̀m chuyện gì khiến nàng không vui, nàng có thể nói cho ta biết, để ta có cơ hội giải thích với nàng mà!"
Ta oán ức vô cùng: "Tiểu nữ hèn mọn, ̀m sao dám hỏi tội Thiếu gia?"
Trong quy tắc của người hạ nhân, chủ tử chỉ có thể đúng, bọn ta lúc nào cũng sai.
Nhưng bây giờ, ta cũng phải tìm lỗi của hắn:
"Đã muốn cưới ta, tại sao ̣i không bao giờ có bất kỳ biểu hiện nào? Nếu sớm để ta cảm nhận được sự coi trọng của ngài dành cho ta, ta sẽ không nhạy cảm yếu đuối, dễ dàng hiểu lầm ngài."
Thẩm Ánh An bất lực giải thích:
"Ta vốn định sau khi việc thành công sẽ cho nàng một bất ngờ."
"Lại sợ việc không thành, để nàng vui mừng trước rồi thất vọng sau, hy vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn."
Ta nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ngài cũng có miệng mà."
Ta nghĩ rằng chỉ cần xóa sạch những chuyện cũ ̀ được, Thẩm Ánh An rất nhanh ̣i lật ̣i một cuốn sổ mới:
"Lần thứ hai thì sao, tại sao ̣i phải chạy trốn?"
Bạn thấy sao?