Nàng Dâu Thay Thế [...] – Chương 8

8

Chỉ không ngờ, tôi sẽ gặp lại Lệ Mặc Đình.

________________

Hôm qua, lúc tôi đang bế hộ cháu bà hàng xóm, một cánh tay bất ngờ vòng ra siết chặt lấy tôi.

Tôi giật mình, còn tưởng gặp kẻ buôn người.

Miệng vừa định kêu cứu, thì người phía sau lại ôm chặt hơn.

“Thẩm An, nhớ em đến phát điên rồi.”

Là Lệ Mặc Đình.

Cả người tôi cứng đờ.

“Anh biết chắc em sẽ quay về đây.”

“Anh biết, có thể đợi em.”

Tôi quay lại, thấy khóe mắt đỏ hoe.

Cảm giác như một giấc mơ hoang đường.

Anh đang ?

Thẩm Niệm chẳng phải vẫn là vợ sao?

Tại sao lại tìm đến tôi?

________________

Ánh mắt Lệ Mặc Đình rơi xuống đứa bé đang ngủ trong vòng tay tôi, ánh tràn đầy dịu dàng và lưu luyến:

“Cực khổ cho em rồi, một mình nuôi con.”

“Em đã đặt tên cho con trai chúng ta chưa?”

“Anh nghĩ ra nhiều rồi, nào là Lệ Ngôn, Lệ Thịnh Duệ…”

“Nhưng thích nhất là Lệ Niệm An.”

Lông mày tôi khẽ nhíu lại, cuối cùng cũng hiểu ra hình.

Anh ta cho rằng đứa bé này là con của tôi và ta.

“Lệ Mặc Đình, nó đã có tên. Nó tên là Tiểu Nặc.”

Anh khựng lại, ánh mắt vẫn dịu dàng:

“Được, Tiểu Nặc, em đặt tên gì cũng thích.”

Hắn bị bệnh sao?

Tôi ôm con lùi về sau một bước:

“Anh đến tìm tôi gì? Giữa tôi và đã không còn gì hết.”

Anh như bị thái độ của tôi đâm vào tim, thoáng lộ vẻ chua xót:

“Những năm qua, mọi chuyện về em đều biết cả.”

“Sau khi em đi, phát hiện Thẩm Niệm không phải em.”

“Anh đã ly hôn với ta rồi.”

“Giờ chỉ muốn bắt đầu lại cùng em, Thẩm An, về nhà với đi.”

Tôi chẳng hiểu nổi ta đang gì.

“Lệ Mặc Đình, cưới ai, ly hôn với ai không liên quan đến tôi. Đây mới là nhà của tôi.”

“Chuyện gả thay là lỗi của tôi, tôi xin lỗi. Nhưng tôi nghĩ mình đã phải trả giá đủ rồi.”

Nghĩ đến đây, sống mũi tôi cay xè.

Không thể gặp mặt Châu Sinh lần cuối, là nỗi đau cả đời tôi.

________________

Lệ Mặc Đình cúi đầu, ủ rũ nắm lấy tay tôi:

“Tống Cảnh Uyển và Uyển Uyển, đã đưa bọn họ sang Mỹ.”

“Anh hứa với em, em sẽ không bao giờ phải thấy họ nữa.”

“Đứa trẻ cần cha. An An, hãy quay về bên .”

“Lần này, cả vị trí Lệ phu nhân, cả của , tất cả đều thuộc về em, không?”

Tôi nhíu mày hất tay ra, giọng gắt hơn:

“Tôi không quan tâm. Lệ Mặc Đình, vị trí Lệ phu nhân và cả , tôi đều không cần.”

Anh không tin, bật nhẹ:

“Không đâu, em quan tâm. Tiểu Nặc chính là bằng chứng rõ ràng nhất.”

“Thẩm An, chuyện trước kia là lỗi của , là hồ đồ. Nhưng sau khi em rời đi, mới dần hiểu lòng mình.”

“Anh sẽ không bao giờ phạm sai lầm nữa.”

Tôi bật .

Tiểu Nặc là bằng chứng gì chứ?

Chưa kịp mở miệng, bác hàng xóm đã bước vào.

Thấy , bà còn niềm nở chào hỏi, rồi tự nhiên bế Tiểu Nặc từ tay tôi:

“Em , nhà em có khách rồi, để bà bế cháu về trước, không quấy rầy nữa, cứ từ từ mà chuyện.”

Tôi mỉm gật đầu.

Còn đối diện, Lệ Mặc Đình như sét đánh ngang tai, con ngươi run lên dữ dội.

Đợi bác đi xa, tôi mới quay lại, giọng bình tĩnh:

“Năm đó tôi hoàn toàn không mang thai, tôi đã uống thuốc tránh thai.”

“Ngay từ đầu, tôi chưa bao giờ có ý định sinh con cho .”

“Lệ Mặc Đình, xin hãy rời khỏi nhà tôi.”

Nói xong, tôi không ngoái đầu lại, thẳng bước vào nhà.

Cánh cửa khép lại, tôi thoáng thấy một giọt lệ lăn dài trên gương mặt .

________________

Anh ta còn khó đối phó hơn tôi tưởng.

Mấy ngày liên tiếp.

Mỗi lần tôi mở cửa sổ đều thấy đầy sân hoa hồng.

Trong cái thị trấn nhỏ bé này, mấy xe tải nối đuôi chở hoa tới tấp.

Đêm xuống, lại có pháo hoa rợp trời.

Đêm ấy, tôi mở cửa.

Lệ Mặc Đình ôm trong tay bó hoa hồng, sáng rỡ:

“Cuối cùng em cũng chịu gặp rồi.”

Tôi hít một hơi thật sâu, bình thản mở lời:

“Tôi và Châu Sinh nương tựa nhau hơn mười năm, khi gả cho cũng chỉ vì muốn lấy tiền từ nhà họ Thẩm để chữa bệnh cho ấy.”

“Anh ấy là người thân duy nhất tôi công nhận trên đời này.”

“Nhưng vì , mà tôi thậm chí chẳng kịp mặt ấy lần cuối.”

“Anh điều tra rồi, chắc hẳn rõ nhà họ Thẩm đối xử với tôi thế nào, tôi lớn lên trong môi trường ra sao.”

“Lệ Mặc Đình, nếu đổi lại là , có buông bỏ nổi không?”

“Nếu thực sự có chút cảm như …”

“Vậy hãy rời khỏi cuộc đời tôi, đừng ép tôi nữa. Nếu vẫn ở đây, tôi chỉ có thể tiếp tục bỏ đi.”

Bó hoa trong tay rơi xuống đất.

Ánh sáng trong mắt vụt tắt.

Chúng tôi nhau rất lâu.

Cuối cùng, khẽ chua chát, giọng khàn đi:

“Được.”

Đúng lúc ấy, bác hàng xóm đi tới, kéo tay tôi:

“Tiệc thôi nôi cháu trai bắt đầu rồi, đi thôi.”

Tôi gật đầu, theo bà bước đi.

Không hề lưu luyến.

Lệ Mặc Đình bóng lưng tôi xa dần.

Khẽ thì thầm một câu:

“Tạm biệt, Thẩm An.”

(Toàn văn hoàn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...