Nàng Công Chúa Lực [...] – Chương 9

Ta rất thắc mắc, tên này muốn gì với ta đây?Ta không muốn dính dáng đến hắn ta, hắn ta Tĩnh Nhã thảm như , ta thấy gương mặt kia của hắn ta là thấy tức.Tần tiểu tướng quân : "Linh Lung công chúa võ nghệ phi phàm, không biết tại hạ có vinh hạnh thỉnh giáo một hai không?"Ta trả lời: "Không."Hắn ta ngây ngẩn cả người, ta hất cằm : "Không đánh với nam nhân lùn hơn ta."Tần tiểu tướng quân cao hơn tam ca của ta một chút, thật ra không tính là lùn, ta là dạ xoa cơ mà.Hắn ta bật .Ta vênh váo rời đi.Trong lòng ta hiểu rõ, Tần tiểu tướng quân không sai, Tĩnh Nhã là tự tự chịu.Nhưng ta vô duyên vô cớ không vừa mắt hắn ta.Trong mắt phụ hoàng, hắn ta là nhân tài xuất sắc, là rường cột của nước nhà, quan trọng hơn các công chúa như chúng ta nhiều.Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chứ, chúng ta vô dụng đến sao?Ta biết mình giận cá c.h.é.m thớt, trong lòng ta chính là tức giận.Nhìn dáng vẻ đắc ý của hắn ta, phiền c.h.ế.t đi !SáuTần tiểu tướng quân không hề bởi vì sự vô lễ của ta mà kính nhi viễn chi (kính nể không gần gũi).Ngược lại hắn ta còn tạo cơ hội để vô gặp gỡ.Ta đều hoài nghi hắn ta có ý với ta rồi.Khá là phiền phức, ra cung là để thư thái, luôn thấy hắn ta khiến ta phiền lòng.Ta quyết định chủ xuất kích, xem xem hắn ta rắm thổi sáo, rốt cuộc là âm điệu gì.Ta cố ý liên tục hai ngày đến Tây Sơn Áo của khu săn b.ắ.n hoàng gia cưỡi ngựa.Tây Sơn Áo rất lớn, để thể hiện hoàng ân cuồn cuộn, ngoài hoàng tộc ra, những hoàng thân quốc thích khác, huân quý từ tước hầu trở lên và huyết thân ba đời của họ cũng có thể vào đây vui chơi.Đến ngày thứ ba, quả nhiên thấy Tần tiểu tướng quân cũng vào đây cưỡi ngựa.Ta không gì, chỉ giục ngựa chạy nhanh.Ta vóc dáng cao, ngựa cưỡi cũng lớn, Tần Dược Phong đuổi theo ta không dễ dàng.Hắn ta khen ngợi ta: "Công chúa có thuật cưỡi ngựa giỏi."Ta ghìm chặt dây cương, trực tiếp hỏi hắn ta muốn gì.Hắn ta ta : "Công chúa có còn nhớ Phượng Tường quận chúa không?"Ta vừa nghe, có chút hiểu ra chuyện gì rồi.Phượng Tường quận chúa tính theo vai vế là tổ của ta rồi.Khi đó Kỳ Triều lập triều chưa lâu, phía Tây chiến sự liên miên.Phượng Tường quận chúa vốn là Phượng Tường công chúa, bà ấy cũng võ nghệ cao cường, có một ông ngoại Bảo Quốc công.Khi đó phía Tây có một bộ tộc đời đời trấn thủ một phương quy thuận Kỳ Triều, ban thưởng rất cao.Để tỏ lòng trung thành với Kỳ Triều, bộ tộc này từng cử người thừa kế đến học lễ nghi, thật ra cũng chính là chủ con tin.Người thừa kế này và Phượng Tường công chúa vô quen biết, nảy sinh cảm với nhau.Lúc đó hoàng thái gia gia của ta cũng muốn tác thành cho hai người, lại cân nhắc phò mã chỉ có thể ở lại kinh thành mà không có thực quyền.Cuối cùng nghĩ ra cách là đem Phượng Tường công chúa nhận con nuôi cho thân vương, từ công chúa biến thành quận chúa, dùng hình thức này gả đi, vẹn cả đôi đường.Ta Tần Dược Phong hỏi: "Ngươi muốn , nếu ta biến thành Linh Lung quận chúa rồi, ngươi có thể cưới ta, đúng không?"Hắn ta : "Công chúa quả nhiên thông tuệ."Ta hỏi hắn ta: "Vậy Tĩnh Nhã cũng có thể biến thành quận chúa mà."Tần Dược Phong : "Tiểu Khả chỉ một lòng với Linh Lung công chúa."Ta trả lời: "Ta không tin."Sau đó giục ngựa rời đi.Tần Dược Phong chặn ta lại, nhàn nhạt : "Công chúa chẳng lẽ thiếu tự tin về sức hấp dẫn của mình sao? Không cần phải như ."Ta trả lời: "Ngươi thoạt tâm cơ quá nhiều, ta thích người thành thật."Nụ của hắn ta càng lớn, với ta: "Công chúa hoàn toàn có thể tin tưởng ta, ta nhất định sẽ cung kính với công chúa."Ta thở dài: "Ta không muốn gả cho nam nhân thấp hơn mình, cáo từ."Đột nhiên phát hiện, chiều cao thật là một cái cớ hay, ta thích.Tần Dược Phong ở sau lưng ta lớn tiếng : "Phượng Tường quận chúa có thể cùng phu quân kề vai sát cánh, cùng nhau tung hoành sa trường."Ta dừng ngựa lại.Không thể không , Tần Dược Phong là người rất biết nắm bắt lòng người.Ta có chút lòng rồi.Nhưng ta cũng biết, nếu không có lợi, tên Tần tiểu tướng quân này sẽ không muốn cưới ta.Ta quay đầu hắn ta : "Ngươi cưới ta không phải vì thích ta, là vì ta có ích."Tần Dược Phong nhướng mày trả lời: "Đối với nam nhân mà , cảm thấy một nữ nhân đặc biệt có ích, có lẽ là lời khen ngợi cao nhất dành cho nàng ấy."Ta : "Ngươi có lẽ có lý, ta nghe không lọt tai."Nói xong ta cưỡi ngựa đi.Giọng của Tần Dược Phong từ phía sau truyền đến: "Chẳng lẽ công chúa không sợ gặp phải một Hàn Cửu Húc nữa sao?"Ta đương nhiên sợ, ta càng không chịu nổi người tâm cơ quá nhiều. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...