VĂN ÁNKhi Tiêu Chỉ cứu ta ra khỏi tay bọn sơn tặc, ta vẫn còn rúc trong lòng tên đầu lĩnh tuấn tú của bọn chúng, ôm chặt không chịu buông.“Tiểu lang quân, theo ta về phủ, làm phò mã của nhà họ Hứa đi.”Hắn khẽ nhếch môi, tùy ý chỉ về phía Tiêu Chỉ, giọng điệu hờ hững:“Vị hôn phu của nàng vẫn còn ở đây, nàng nói lời này với ta, có phải không ổn lắm không?”Ta chẳng buồn do dự, lập tức bước đến trước mặt Tiêu Chỉ, thản nhiên nói:“Dù gì chàng cũng một lòng yêu tiểu thư nhà họ Lâm, chán ghét ta suốt ngày dây dưa. Nay ta thành toàn cho chàng, từ nay hủy hôn, đôi ta mỗi người một đường, ai nấy an yên.”Tiêu Chỉ thoáng chốc đỏ hoe đôi mắt, cắn răng qu,át:“Nàng điên rồi sao! Một tên đầu lĩnh sơn tặc thì có gì tốt?”Ta e thẹn mỉm cười, cúi đầu, lòng chợt nhớ về đêm hôm ấy:“Hắn… nơi nào cũng tốt hơn người cả vạn lần.”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?