Năm Thứ Ba Mươi [...] – Chương 3

Giọng Trần Diệp nhẹ nhàng, ánh mắt hắn vẫn đầy dịu dàng như ngày nào.

“Châu Châu, em. Anh sẽ không bao giờ rời xa em. Em phải hiểu rằng, dù có ai xuất hiện, vị trí đầu tiên trong lòng vẫn luôn là em, chỉ có em.”

Rồi hắn khẽ , như thể điều hiển nhiên:

“Địa vị của em không thể thay thế. Vậy nên, hãy ngoan ngoãn nghe lời , không?”

Nghe lời ư.

Hắn có biết mình đang gì không?

“Đừng trở thành một người đàn bà chua ngoa. Đừng biến mình thành kẻ đáng ghét. Ai mà chẳng qua lại ngoài kia, em cũng biết mà. Mấy người như ông Phùng, ai chẳng có người ngoài, nhà cửa vẫn êm ấm đấy thôi. Tiền của đều ở chỗ em, cũng về nhà đúng giờ. Chúng ta như chẳng phải rất tốt sao?”

Tôi ngồi lặng, lời hôm trước chợt hiện lên trong đầu:

“Nếu cậu còn ta, thì cứ sống tiếp. Nếu không còn , thì ly hôn đi.”

“Nhưng Châu Châu à, cậu có biết không, tớ không chịu nổi. Tiền bạc hay nhà cao cửa rộng cũng không thể khỏa lấp sự bất cam trong lòng tớ. Đã từng là vợ chồng trẻ, cùng tay trắng xây dựng tất cả. Thế hóa ra, bao nhiêu năm vợ chồng cũng không sánh với một gương mặt trẻ đẹp hai mươi mấy tuổi. Nhưng cậu biết không, tớ cũng từng đẹp như thế, khi tớ hai mươi.”

Có lẽ, tôi và Trần Diệp cũng như , không thể tiếp tục.

Thấy tôi không gì, hắn cúi xuống, hôn lên khóe mắt tôi.

Không một lời xin lỗi. Không một lời hứa.

Hắn chỉ bình thản nhắc lại: “Hãy nghe lời .”

Tôi nhớ năm ấy, Trần Diệp đi công tác xa, bị bọn lưu mhắn chặn đường, cướp sạch. Hắn không còn xu nào, gọi cho tôi từ đồn cảnh sát, giọng đau đớn vì vết thương nơi khóe môi.

Tôi lo lắng đòi đến tìm hắn ngay lập tức, Trần Diệp khi ấy cũng chỉ khờ khạo, :

“Châu Châu, hãy nghe lời .”

Rồi hắn lên, bất chấp đau đớn:

“May mà đôi bông tai mua cho Châu Châu không bị cướp. Anh giấu trong túi áo sơ mi mà, thông minh chưa?”

Ngày cưới, chúng tôi không có sính lễ, không có vàng bạc gì. Trần Diệp hứa sẽ từ từ bù đắp sau.

Nhưng những lời hôm nay hắn , là với tâm trạng gì?

6.

Tôi tìm luật sư soạn thảo xong thỏa thuận ly hôn, định đến công ty gặp Trần Diệp để đưa cho hắn. 

Nhưng trợ lý hắn không có ở đó. Người của tôi báo lại rằng, giờ này chắc hắn đang tổ chức sinh nhật cho Tần Du.

Có lẽ sắc mặt tôi khó coi đến mức trợ lý sau một hồi do dự vẫn ra địa chỉ.

Trần Diệp đã mua một căn nhà cho Tần Du, ngay gần trường mẫu giáo của Hiên Hiên. 

Hắn có thể ghé thăm ta, sau đó tiện đường đón con, thậm chí trên đường về còn có thể ghé qua chợ mua món gì đó. 

Ngay bên cạnh khu nhà đó còn có quán bán sen nhồi đường hoa quế mà tôi rất thích. 

Hắn chu đáo đến mức trong lúc ngoại vẫn nhớ sở thích của vợ.

Đàn ông đúng là tham lam. 

Giữ vững lá cờ chính thất ở nhà, bên ngoài lại muốn thêm những lá cờ bay phấp phới, hóa ra đây mới là lý tưởng cuối cùng của hắn

Tôi tưởng mình sẽ khóc không thành tiếng, đến lúc này, ngoài bàn tay run rẩy vì cầm bản thỏa thuận ly hôn, tôi chẳng thấy gì quá đau lòng. 

Qua cánh cửa gỗ kia, tôi nghe thấy giọng ngọt ngào dịu dàng của Tần Du, xen lẫn là giọng đáp chậm rãi của Trần Diệp.

“Cảm ơn đã đến đây tổ chức sinh nhật với em.”

“Đương nhiên rồi.”

Tiếng ly chạm nhau vang lên. Giọng Tần Du dè dặt, thử thách:

“Em muốn luôn ở bên , không?”

Ly rượu va mạnh xuống bàn, Trần Diệp trả lời, giọng nghe lạnh lùng:

“Lý Châu Châu là vợ . Dù có bị chôn dưới ở dưới đất, điều đó cũng không thay đổi.”

Tần Du bật khóc, giọng nức nở:

“Là em sai rồi. Em chỉ là quá mà thôi.”

Trần Diệp khẽ đáp một tiếng:

“Sau này đừng như nữa.”

Nhưng ngoại vẫn là ngoại

Ngoại trong sự tỉnh táo còn khiến người ta ghê tởm hơn. 

Từ lúc hắn bước qua rhắn giới đó, mọi lời về cảm giữa chúng tôi chỉ còn là sự sỉ nhục tôi, và cả chính hắn.

Tôi gõ cửa.

Khoảnh khắc Trần Diệp thấy tôi, đôi mắt hắn mở to kinh ngạc, không thể tin nổi.

Tôi ném bản thỏa thuận ly hôn vào tay hắn, quay sang Tần Du, nhẹ nhàng :

“Chúc mừng sinh nhật.”

Phản ứng của Tần Du rất nhanh. Nước mắt ta tuôn rơi như chuỗi ngọc đứt dây.

“Chị Châu Châu, tất cả là lỗi của em. Là em quyến rũ Trần Tổng, chị đừng trách ấy!”

Tôi hỏi ngược lại:

“Khác biệt ở chỗ nào sao?”

Tần Du hít mũi, đẩy Trần Diệp về phía tôi:

“Trần Tổng, mau dỗ chị Châu Châu đi! Anh không phải chị ấy rất quan trọng sao? Em không sao đâu mà.”

Nước mắt chan chứa, vẻ đáng thương khiến người ta đau lòng.

Trần Diệp quả nhiên không nén , ta liên tục. Một người phụ nữ như thế, ai mà không chứ?

Một bông hoa nuôi trong nhà kính, xinh đẹp rực rỡ, vừa giống, vừa không giống tôi ở tuổi đôi mươi.

“Anh không đồng ý ly hôn.”

“Em có bằng chứng hắn ngoại .”

Sự bất ngờ lẫn đau đớn hiện rõ trong mắt hắn.

“Châu Châu, từ bao giờ em trở nên không nghe lời thế này?”

Có lẽ, trong mắt Trần Diệp, tôi mãi là bé bảy tám tuổi bám theo hắn đòi kẹo. 

mười chín tuổi khóc đến nghẹn ngào dưới gầm cầu đầy muỗi.

 Là người vợ hai mươi hai tuổi kết hôn cùng hắn, thậm chí còn không biết thắt cà vạt.

Tôi đã ở bên hắn quá lâu, dịu dàng, yếu đuối, hay khóc, biết nghe lời. Là hình tượng đã in sâu trong tâm trí hắn.

Nhưng hắn quên mất, Lý Châu Châu mười chín tuổi từng dám bỏ trốn cùng hắn, tay trắng dựng tất cả trên mảnh đất lạ.

 Vợ hắn hai mươi hai tuổi dù không biết thắt cà vạt đã có thể đối phó khéo léo với những đối tác xảo quyệt nhất.

Lý Châu Châu chưa bao giờ là người biết nghe lời. 

Chỉ là hắn đã rất lâu rồi không thật sự tôi mà thôi.

“Chúng ta chia đôi tài sản. Là người lớn, hãy cho nhau chút thể diện.”

Đôi mắt Trần Diệp đỏ hoe, hắn nghiến răng:

“Anh sẽ không ly hôn!”

Tần Du cố gắng trấn an hắn:

“Đừng nổi giận kẻo ảnh hưởng sức khỏe.”

Đúng , Trần Diệp mà nổi giận thì sẽ bị chóng mặt. Tôi hiểu rõ hơn cả Tần Du.

“Em thật sự không còn quan tâm đến nữa sao?”

Nhưng tôi hiểu rất rõ, sự trần trụi trong bản chất của đàn ông thường lộ ra khi lời dối trá bị vạch trần.

“Anh đã gì không tốt với em? Em ăn gì, mặc gì chẳng phải đều từ mà ra? Tại sao em không thể nhắm mắt ngơ?”

“Phụ nữ tại sao cứ phải quan tâm đến chuyện cảm? Những với đương kết hôn lâu như sớm đã bị mài mòn. Đàn ông ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt là bình thường. Em biết nghề gì, đạt vị trí nào mà. Nhiều người như , không phải vẫn sống tốt đó sao? Tại sao chúng ta không thể tiếp tục như ?”

Trần Diệp tôi, môi mím chặt:

“Lý Châu Châu, đối với em không tốt sao?”

Chính vì hắn tốt, nên mới đau lòng.

“Chúng ta không còn giống nhau nữa.”

Lý Châu Châu vẫn là Lý Châu Châu. 

Nhưng Trần Diệp đã không còn là chàng trai hai mươi hai tuổi ấy nữa rồi.

7.

Trần Diệp không đồng ý ly hôn. 

Hắn xé nát bản thỏa thuận thành từng mảnh, sau đó cầu xin tôi bình tĩnh.

"Anh sẽ cho em thời gian để bình tĩnh lại."

Anh thế rồi kéo vali rời khỏi nhà.

"Chắc là bây giờ em không muốn thấy ."

Tôi đưa Hiên Hiên đến nhà mẹ, trở về đối mặt với Trần Diệp. 

Tôi hắn, ánh mắt bình thản nghiêm túc. 

Tôi nghĩ hắn sẽ phản ứng mạnh mẽ hơn, không. 

Hắn chỉ yên lặng đáp lại cái của tôi, vẻ bình tĩnh đến tàn nhẫn.

"Em rất bình tĩnh. Ly hôn là lựa chọn tốt nhất."

Trần Diệp lắc đầu. "Anh biết em giận. Chúng ta có thể chuyện này sau."

"Em đã nghĩ kỹ rồi."

Hắn cắt ngang lời tôi: "Phải ly hôn bằng sao?"

"Đúng ."

Trần Diệp đẩy vali đi. "Anh sẽ chuyển ra ngoài sống."

Đây là lần chúng tôi cãi nhau dữ dội nhất từ trước đến nay. Tôi gào lên, giận dữ chất vấn hắn:

"Anh định đi đâu? Đến nhà người phụ nữ đó công khai sao?"

Ánh mắt hắn đầy sửng sốt, như thể vừa mới quen một Lý Châu Châu hoàn toàn khác.

"Lý Châu Châu, bây giờ em giống một người đàn bà chanh chua."

Tôi nhớ đã từng khuyên Yến Tử, rằng đừng quá hung hăng, phải giữ lại chút thể diện cho bản thân. 

Nhưng ấy , dẫu có dữ dằn thì cũng chỉ là chuyện đóng cửa bảo nhau, bên ngoài đâu ai hay. 

Ngoại không hoàn toàn là lỗi của hồ ly tinh, đàn ông mới là kẻ có lỗi lớn hơn. 

Họ không chịu nổi đơn, phản bội lời thề, và chủ giơ cành ô liu ra trước.

Vậy nên đáng đánh.

Tôi lao đến, tát mạnh vào mặt Trần Diệp.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...